Nội Tuyến

Chương 353: Kỳ nhân chốn giang hồ. (4)

Tính nết hai huynh đệ Hồ Lô thật sự không ra cái gì hết, cứ hễ uống rượu là tìm cách uống cho nhanh, hai ly lớn vào bụng, Đại Hồ Lô chắp tay vái Phan Tử nói: “Phan ca, tôi thấy anh không được nghĩa khí cho lắm, coi thường huynh đệ quá. Huynh đệ chúng tôi đây vào nam ra bắc, gan dạ hơn người, đã từng sợ ai chứ?”

Nhị Hồ Lô say bà nó rồi, phụ họa ngay:" Đúng, đã tới phương nam, đã lên phương bắc, từng uống nước trong nhà xí, ngủ trên đường ray, không biết sợ là gì."

Phan Tử phun luôn rượu ra ngoài, tiếng ho sặc sụa khắp phòng. Đại Hồ Lô nổi khùng hất rượu vào mặt lão nhị:" Cút con bà mày đi, không có tao kéo mày theo, mày chết đói mẹ nó lâu rồi, còn béo được như lợn thế này không?"

" Anh thôi đi, trong hai chúng ta, anh méo là béo nhất." Nhị Hồ Lô mắng trả:

Thấy hai thằng khùng sắp lao vào tẩn nhau tới nơi rồi, Phan Tử vội vàng đứng dậy khuyên can:" Ê, ê, đừng dừng ngay, uống rượu ăn cơm, đều là huynh đệ với nhau cả, cãi vã cái gì?"

" Đúng, đúng, ăn cơm thôi, em nghe Phan ca, không thèm chấp thằng ngốc đó." Đại Hồ Lô còn cố tình vớt câu nữa:

Nhị Hồ Lô cầu xin:" Phan ca, dẫn em theo đi, em làm sai vặt cho anh, không có việc gì thì vác đồ cho anh cũng được, em chịu đủ tên ngốc này rồi."

Phan Tử coi như bị hai tên đó chọc cho không ăn yên lành. Hắn không ngờ lâu ngày không gặp, hai thằng ngốc này mặt dày hơn, miệng lưỡi cũng dẻo hơn. Càng nhìn hắn càng thấy thú vị, hỏi ý kiến mấy người kia, mấy người đó vốn có quan hệ khá tốt với huynh đệ Hồ Lô nên đều nói tốt cho họ. Đến nước này, Phan Tử không biết là nhất thời nảy ra ý định hay là vì quý mến nhân tài, đặt ly rượu xuống, rất trịnh trọng nói: “Lão Đại, Lão Nhị … Các cậu chỉ thấy hâm mộ người ta ăn trộm được ăn thịt, chứ có thấy ăn trộm bị ăn đòn đâu. Bát cơm này thật sự không phải ai cũng ăn được, biết đôi tay này của tôi luyện bao nhiêu năm trời không?”

Phan Tử vừa nói vừa dùng hai ngón tay búng nhẹ, ly rượu bay lên, khi rơi xuống, hắn dùng khớp ngón tay khẽ chạm vào, ly rượu lại tiếp tục bay lên, hắn thậm chí còn không nhìn, vị trí rơi của ly rượu cứ như thể đã được điều khiển một cách chính xác. Sau đó Phan Tử nói với huynh đệ Hồ Lô: “Hai mươi năm đấy.”

Đại Hồ Lô nghe xong thì sợ đến run người, luyện tận hai mươi năm cơ à? Chắc hắn trụ được hai mươi ngày cũng là giỏi lắm rồi. Nhị Hồ Lô lúc này bỗng trở nên lanh lợi hẳn, liền nói với Phan Tử: “Phan ca nói đùa bọn em chứ gì? Mấy thằng Nhị Mao Tử học có nửa năm là ra nghề rồi, anh thì tuyệt kỹ đầy mình, chỉ cần điểm qua vài đường là đủ cho bọn em xài cả đời, chứ làm sao mà học hết được bí kíp của anh. Nói thật, đừng nói bọn em, cho người ta cả trăm năm cũng chưa chắc học được hết.”

Úi úi, nhìn kìa, thằng cha này cũng biết nịnh bợ rồi đấy, mà nịnh cũng khá ra phết, khiến Phan Tử khoái chí ra mặt. Đại Hồ Lô nghe vậy cũng ngộ ra điều gì đó, bèn háo hức hỏi: “Em hiểu rồi, Phan ca, ý anh là mở lớp đào tạo cấp tốc chứ gì, giống mấy cái lớp học lái xe cấp tốc ấy mà.”

Nhị Hồ Lô lập tức bổ xung:" Ba ngày có thể ra đường, học xong toàn là sát thủ xa lộ."

Phan Tử cười đến chảy cả nước mắt, hai tên ngốc kia cũng cười hề hề theo. Hai tên này đã quyết chí trở thành loại trộm cắp vặt vươn tay ra là có tiền rồi, Mộc Lâm Thâm thì hoàn toàn mất phương hướng, chẳng biết mình muốn gì, ngồi bên nhìn mà hâm mộ. Đúng lúc đó Phan Tử lại quay sang hỏi cậu: “ Tiểu Mộc, ý cậu thế nào?”

Hai tên kia càng thấy được hi vọng, nhìn Mộc Lâm Thâm đầy trông mong, khiến y thêm khó xử: Phan ca, nói một câu không dễ nghe nhé, anh rút hết tinh anh ở nơi này đi rồi, sau này chúng tôi phải làm sao?"

Đại Hồ Lô mới sức nhớ, cứ đi thế này không nghĩa khí, vội nói:" Ái dà, Mộc thiếu gia ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận