Nội Tuyến

Chương 194: Nguy hiểm ở khắp nơi. (2)

Cùng lúc ấy Ngốc Đản ở trong tòa chung cư cách Kim Khoa Khải Việt 2 km cũng nhận được nhiệm vụ từ Đồ Thân Hào, đó là dẫn theo đám người Mã Thổ Chuy, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, sẵn sàng chi viện. Sắp tới giờ hành động Ngốc Đản ra quyết định, vờ vịt lại có điện thoại tới, đứng đó vâng dạ một lúc, sau đó vẫy tay gọi đám lưu manh. " Này các huynh đệ, ông chủ vừa mới gọi điện thoại tới, có nhiệm vụ đây."

Đám lưu manh kia bị nhốt ở đây mấy ngày, buồn chán chỉ biết đánh bài ăn nhau, Mã Thổ Chuy hơi say, đứng dậy vỗ ngực, lè nhè nói:" Chuyện gì thế Ngốc ca, cứ nói đi, huynh đệ nghe đây, chỉ cần anh ra lệnh, bảo làm gì chúng tôi làm đó."

Phát biểu hào hùng như thế, vậy mà không có đứa nào hưởng ứng hết, quay sang thì chúng vẫn đang uống như thường, Mã ca giận rồi, giật ngay lấy chai rượu:" Uống cái con mẹ mày ấy, nghe Ngốc ca nói kia kìa, có việc để làm rồi."

Có tiền sai khiến được quỷ thần mà, mấy con ma men cũng phải nghe lời thôi, đều loạng choạng đứng dậy, nói rất hào khí, Ngốc ca cứ ra lệnh, lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề. Ngốc Đản chắp tay một vòng:" Trước tiên cám ơn các huynh đệ, ông chủ Đồ vừa gọi điện tới nói, có mấy tên nợ tiền hàng chuẩn bị chạy, bảo huynh đệ chúng ta ra tay, tóm lấy bọn chúng."

Bọn lưu manh vừa nghe thấy thế thì hú hét hưng phấn, ngồi yên một chỗ ngứa chân ngứa tay lắm rồi, giờ mới có hoạt động giải trí, đây mà là công việc gì chứ, là trò vui của bọn chúng thì hơn, làm việc này thì chúng quá sở trường rồi. Nói đi là đi luôn, Ngốc Đản dẫn bảy tám tên lưu manh hăm hở xuống lầu, vừa đi vừa liên lạc với Liên Cường phụ trách theo dõi Đại Đầu và Đại Chủy, hai tên đại tướng tâm phúc đó xem ra cũng có nhiệm vụ đặc thù. Liên hệ được với Liên Cường, hỏi rõ vị trí, Ngốc Đản nhỏ giọng nói:" Đợi một chút, tôi mang tới mấy tay trợ thủ chất lượng cho anh."

Vội vàng xuống lầu lên xe, đám lưu manh rất hăng hái. Nơi ẩn thân của Đại Đầu và Đại Chủy cách đó không xa lắm, chỉ hai con đường mà thôi, ngay phía cổng sau của tòa nhà Kim Khoa Khải Việt. Tới nơi xe đỗ lại, Ngốc Đản chỉ tay nói, chính là bọn chúng, Mã Thổ Chuy không nhiều lời, hùng hùng hổ hổ dẫn theo đám đàn em bao vây hai cái xe. Nhìn thấy bộ dạng của mấy thằng lưu manh là Đại Đầu, Đại Chủy nhận ngay ra huynh đệ trong giới giang hồ, nhưng mà bọn họ có đụng chạm gì tới ai ở đây đâu. Mà cái thằng kia sao trông quan quen, Đại Chủy nhìn Mã Thổ Chuy, tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó. " Này này này, xuống xe, xuống xe đi." Mã Thổ Chuy tay đập sầm sầm vào cửa xe:

" Đại ca, có chuyện gì thế?" Đại Chủy hạ cửa kính xuống hỏi:

" Bảo con mẹ mày xuống xe, không hiểu à?" Mã Thổ Chuy tóm lấy cổ áo, thò tay vào trong mở cửa xe, loi hắn xềnh xệch ra ngoài. Phía bên kia Đại Đầu và hai tên trông chừng sững sờ, hai tên kia hỏi Đại Đầu, có nên báo về không? Đại Đầu xua tay bảo không cần, là dân giang hồ đương địa thôi, chắc là có nhầm lẫn gì đó, chứ từ khi tới Đồng Quan, bọn họ đâu tiếp xúc với ai. Kết quả là không báo cáo, Đại Đầu vội xuống xe, cười nịnh hỏi:" Các huynh đệ có phải là nhận nhầm người rồi không? Chúng tôi đâu đắc tội với các huynh đệ."

" Hai đứa mày cũng xuống đây, có biết ông chủ Đồ không?" Mã Thổ Chuy không thèm đáp, đá cưa xe quát tháo hai người còn lại:

Sợ cái đám lưu manh mặt đỏ gay, hơi rượu nồng nặc này làm bừa, hai người không dám có hành động gì kích thích bọn chúng, cũng xuống xe gật đầu:" Biết chứ, sao có thể không biết ông chủ Đồ cho được."

" Thế thì đúng rồi, chúng mày nợ tiền ông chủ Đồ còn muốn chạy à ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận