Nội Tuyến

Chương 423: Đặc phái viên thu nợ. (4)

Hai tên đòi nợ thuê vừa tới nhà đã khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, khiến mụ béo không còn chỗ trút cơn giận, chỉ biết xua tay nói: “ Đừng có bày đặt đáng thương với tôi, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Ai nợ thì đi mà tìm người đó… Nói cho các người biết, chính mấy người cho chồng tôi vay để đánh bạc thua, tôi còn chưa tính sổ với các người đấy!”

" Hu hu, chị ơi, đây có phải là nhà chủ nhiệm Vương không? Chị là ...." Mộc Lâm Thâm khúm núm hỏi:

" Đúng, tôi ngồi không đổi tên, đi không đổi họ, là Lưu Ngân Hoa đây, sao nào?" Mụ béo chống nạnh hỏi, dáng vẻ này xem chừng là chiến tướng dạn dày kinh nghiệm đây:

Mặc kệ mày giở trò côn đồ hay giả bộ đáng thương, tóm lại là không định trả tiền. Đến tổ dân phố đò à? Ôi, thôi đi, cái chỗ quỷ quái đó chẳng có ai làm việc, còn chưa biết chừng đang tụ tập đánh bạc ở đó ấy chứ. Mộc Lâm Thâm và Đại Mễ, Nhị Đậu đứng dậy, cúi đầu bàn tính gì đó, lén la lén lút, bị mụ béo kia nhìn thấy nghi ngờ, mụ ta kéo giọng hét lên: “ Này này, muốn làm gì đó? Tôi báo công an đó nha… Này này…”

Mụ béo kia gân họng lên mà hét, một tiếng hét thu hút ba bốn người hàng xóm kéo ra, không giống người sống ở chung cư, tình người lạnh nhạt, người sống trong mấy khu phố cũ này gắn bó lắm, đám hàng xóm cũng biết chuyện, chỉ vào ba người đòi nợ mà quát, bảo họ đi tìm Vương Nhị Hổ mà đòi. Sức ép dư luận rất lớn, cái vụ này xem ra là không nói lý được rồi, Mộc Lâm Thâm vội vàng ngăn lại mà nói: “ Chị Lưu ơi, chị nghe tôi nói, chúng tôi tìm hắn rồi, tìm đến hai lần… lời hay lời dở, lời nặng lời nhẹ đều nói hết rồi, hắn bảo chúng tôi đến tìm chị… nhưng, nhưng… nhưng nhưng… lời hắn nói, chúng tôi … không thể… không nói ra được.”

" Nói cái gì mà không thể nói ra, cậu nói rõ ràng cho tôi." Mụ béo thấy có người chửi hùa vào theo mình càng khí thế, còn tóm lấy Tiểu Mộc truy hỏi, tiểu soái ca cũng không được nương tay:

" Chúng tôi đã uy hiếp rồi, tôi nói chúng tôi sẽ đến nhà tìm vợ anh… Ài, hắn nói vợ hắn da dày eo to, muốn làm sao thì sao, chẳng phải là nói bậy sao? Chị xinh đẹp như vậy mà." Mộc Lâm Thâm trợn mắt nói dối:

Mấy người hàng xóm cười rộ lên, mụ béo kia mặt đỏ bừng, khen mụ còn ác hơn chửi mụ, nhưng mụ không chửi lại được, không thì thành tự vả mặt à? Đại Mễ nói thêm:“ Thật đó chị ơi, bọn em cũng chỉ nói vậy thôi, nói là không trả tiền thì sẽ lấy vợ anh ta gán nợ, ai ngờ hắn ta nói, mụ đó hắn nhìn mà ghê tởm, ma quỷ mới thèm động vào, đến hắn ta còn chẳng muốn về nhà nữa là.”

" Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi nói là bắt vợ anh trả nợ thay, hắn nói, cứ việc bắt đi, nếu bắt đi thì không những trả tiền mà còn đưa thêm cho tôi mười vạn … Thật đó chị, không phải bọn em nói dối đâu, chính miệng chồng chị nói đó, không tin chị cứ hỏi thử hắn ta xem …" Nhị Đậu vừa nói xong thì bị ăn một cái tát, hắn ta mếu máo nói: “Chị ơi, hay là chị đi theo em đi, chồng chị còn đưa thêm cho em mười vạn đó.”

Màn tấu hài này hàng xóm vây xem cứ phải gọi là cười lăn cười bò, người kéo tới mỗi ngày một đông. Chuyện hay mà, người ta đánh chửi nhau, hoặc là không muốn dây vào, hoặc nể mặt hàng xóm láng giềng mà tránh đi, nhưng mà trò cười thì xem đông càng vui. Mụ béo kia mất mặt vô cùng, đùng đùng nổi giận, đập phá loạn xạ, Mộc Lâm Thâm và mấy người kia vội vàng tránh xa, lát sau mụ béo mặc quần áo chỉnh tề, tiện tay cầm lấy một cái muỗm thép dài, bước chân rầm rập đi tìm chồng. Thế là cả đám đông mấy chục người rảnh việc háo hức đuổi theo xem. Quả nhiên vợ chồng đó không làm người ta thất vọng, từ cửa sau của tổ dân phố, một đôi lao ra, người đuổi người chạy, chó chạy gà bay. Ba người Mộc Lâm Thâm chặn hai vợ chồng lại, giả vờ can ngăn, thật ra là giữ chặt Vương Nhị Hổ, để cho vợ hắn đánh, Vương Nhị Hổ một mực phủ nhận, Mộc Lâm Thâm đổ thêm dầu vào lửa, anh nói anh nói chính anh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận