Nội Tuyến

Chương 612: Sét đánh ngang tai. (2)

"Đến đây, giết đi, dù sao thì mạng sống của tôi cũng chẳng đáng giá gì, tôi không quan tâm sẽ chết trong tay ai, Nhiếp Kỳ Phong là thuộc hạ của anh cô chứ gì, có phải thằng anh khốn nạn của cô sai hắn tới giết Mộc ca không? Hôm đó hắn suýt nữa giết Mộc ca đấy, cô thấy vết xẹo trên người anh ấy không?" Lưu Dương đưa cổ ra chờ bị chém, trên mặt không có chút sợ hãi nào, những người khác cũng dửng dưng không ngăn cản:

" Bọn chúng tôi ở Hàng Châu, liên quan gì tới đám người Thượng Hải các cô, chúng tôi dù có lừa lọc, tống tiền cũng không dính dáng anh em của cô, bọn chúng hết gài người phá đám, lại sai người tới đánh giết, bây giờ lại còn đói báo thù à?" Một thợ săm mình nói:

" Mộc ca là người thế nào, cô phải biết hơn ai hết, anh ấy giúp cô bao nhiêu, nếu không có anh ấy, cô còn sống tới ngày hôm nay không? Giờ cô vì một thằng cặn bã mà đòi giết anh ấy, hôm đó hắn cũng bắn Mộc ca suýt chết đấy, cô biết không hả? Tôi đã nói rồi, anh ấy nên giết cả nhà cô mới đúng, anh ấy quá nhân tử." Thợ săm mình khác lạnh lùng nói:

"Á!" một tiếng, Dung Anh đàu óc hỗn loạn, cô giơ cao con dao bếp, vẻ mặt dữ tợn, sau khoảnh khắc do dự, cô không thể hạ tay xuống được, cô giận dữ hét lớn tên Mộc Lâm Thâm: “Mộc Lâm Thâm, đồ khốn nạn, ra đây gặp tao…!”

Sự bực tức, lo âu và cơn điên cuồng không chỗ phát tiết, đang dần đẩy Dung Anh đến bờ vực của sự điên loạn. " Lên đây đi."

Có người lên tiếng, khi Dung Anh ngước lên, hóa ra đó là một cảnh sát mà cô từng gặp qua một lần. Dung Anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ đỏ hoe mắt và gườm gườm nhìn hắn, chĩ dao về phía hắn: “Quả nhiên y cùng một bọn với các người.”

“Đúng vậy, cùng một bọn… nên hãy hỏi cho rõ ràng trước khi động dao… Cô không muốn xem sao? Trong tay tôi có lời trăn trối cuối cùng của anh cô đấy.”

Chính là Thân Lệnh Thần, hắn thản nhiên nói một câu rồi quay người bước đi chậm rãi. Dung Anh lập tức đuổi theo, tiếng bước chân "rần rần rầm" vang lên trong phòng thiết kế của Mộc Lâm Thâm. Khi Dung Anh xông vào, tay vẫn cầm dao bếp, hai mắt đỏ ngầu gằn hỏi: “Tên khốn đó đâu rồi? Các người giấu y ở đâu phải không? Có phải không? Nói đi! Đừng nghĩ rằng các người đông người thế này mà tôi sẽ sợ…”

Thực ra cô có chút chột dạ, trong phòng có hai nam một nữ, dường như đều là cảnh sát. Thân Lệnh Thần ngồi vào chỗ của Mộc Lâm Thâm, bình tĩnh nói: “Mối ân oán giữa hai người cũng đến lúc kết thúc rồi. Tiếc rằng cô không hề biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ cô không có chút hứng thú nào muốn biết chuyện giữa cậu ấy, anh trai cô và Nhiếp Kỳ Phong rốt cuộc là như thế nào à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận