Nội Tuyến

Chương 102: Giang hồ là ly biệt. (2)

" Chỉ có Lư Hồng Bác là vẫn còn trong tầm mắt, còn Dương Mộng Lộ và Hà Ngọc Quý đều đã mất dấu rồi, hai người đó chuyên đi tới chỗ đông người, sau đó cắt đuôi thành công." Diệp Thiên Thư lắc đầu dập tắt điếu thuốc, giọng điệu có phần uể oải, theo như báo cáo ở phía dưới, họ mất dấu Dương Mộng Lộ ở trung tâm mua sắm, còn Hà Ngọc Quý tới chợ đêm rồi lạc mất, đám long xà kiếm sống ở phố chợ này, ý thức chống điều tra cũng khá cao:

" Giám đốc lớn, hay là nhân cơ hội này hốt trọn ổ bọn chúng luôn đi, trong cái thành phố này, tôi không tin tên Hà Béo đó có thể chạy được." Mã Phong Hỏa có vẻ như đã mất đi kiên nhẫn, Liên Cường cũng phụ họa, tiếp tục kế hoạch thì phải dùng tới thằng nhãi ranh kia, họ chịu đựng đủ rồi, chẳng lẽ không có thằng đó thì không làm gì được chắc:

Ngốc Đản phủ quyết ngay lập tức:" Tuyệt đối không thể làm như thế, thời cơ vốn chưa chín muồi, tôi theo bọn họ đi mấy ngày mới phát hiện ra, phía dưới phát triển nghiêm trọng hơn tình hình mà chúng ta nắm giữ được. Loại giám đốc lớn quản lý khu vực giống như Hà Ngọc Quý không phải chỉ có một người, nếu ra tay bây giờ thì kết quả có khác gì trước kia đâu? Trừ đưa nhân viên bị lừa về địa phương, muốn bắt được kẻ tổ chức cùng tiền liên quan với vụ án, khả năng gần như bằng không."

" Còn cách nào đâu, cái thằng nhãi kia căn bản không chịu phối hợp." Liên Cường bực bội, nhắc tới thằng nhãi đó là hắn chỉ muốn đấm một phát:

Ngốc Đản cũng chính vì thế mà quay về, đợi quá lâu hắn biết chuyện không ổn:" Tình hình như thế nào ... Hả, làm sao thế?"

Vừa mới hỏi một cái mấy vị đồng nghiệp liền cúi đầu, người này trông suy sụp hơn người kia. Truy hỏi mãi, cuối cùng Liên Cường nóng nảy nói:" Con mẹ nó chứ, thằng nhãi ranh đó là cái thứ vô lại, chửi mắng chúng tôi suốt đường đi, đã như thế lại còn móc hết mấy trăm đồng trong túi của chúng tôi cho y chi tiêu, vậy mà còn chẳng làm y vừa ý."

" Thằng nhãi ranh đó tôi nhìn chỉ muốn đấm." Mã Phong Hỏa tiếp lời:" Anh không biết y nói khó nghe như thế nào đâu, dám nói một nửa chuyện xấu trên đời này là do cảnh sát làm. Chê chúng tôi tố chất không bằng bọn đa cấp."

" Không tới mức tức giận như thế chứ?" Ngốc Đản ngạc nhiên, hắn nghe cũng chẳng thấy có gì quá đáng, huống hồ bọn họ tiếp xúc với đám tội phạm, làm gì có ai văn minh đâu, sao vì mấy câu nói mà tức giận đến thế:

" Thằng nhãi đó ..." Liên Cường vừa mới nói đã tắc tịt, cảm giác ấm ức đó không sao diễn tả nổi:" Chúng tôi không nói được như y, anh phải ở đây nghe cái giọng điệu của y mới biết làm người ta khó chịu thế nào, tôi không diễn đạt được."

" Đúng thế đấy." Diệp Thiên Thư cũng gượng gạo nói:" Không dọa được, dỗ cũng không xong."

" Không phải bác sĩ Bạch cũng ở nơi này à, để anh ta thử xem sao?" Ngốc Đản kiến nghị:

" Thử rồi, bác sĩ Bạch vào chưa được một phút bị y nói muốn khóc luôn, mời cả chính ủy tới làm công tác tư tưởng, kết quả chính ủy mặt đen xì bỏ đi." Mã Phong Hỏa hậm hực nói:

" Nghiêm trọng vậy sao?" Ngốc Đản không hiểu gì cả, theo kinh nghiệm tiếp xúc với Mộc Lâm Thâm, đâu thấy y quá đáng như vậy:

" Thằng nhãi ranh đó tà môn lắm, không biết làm sao mà đoán ra được nhà chính ủy có mâu thuẫn gia đình, hơn nữa là vấn đề ở con cái. Thế là y nắm lấy cái đó ra sức chế nhạo, bảo ông ngay cả con mình còn không khuyên bảo được mà đòi tới khuyên tôi ... Chúng tôi ở ngoài nghe mà cứ sợ chính ủy nổi điên đánh người." Liên Cường thở dài:

Mã Phong Hỏa nói nhỏ:" Thằng nhãi đó đoán không sai đâu, con trai chính úy làm ở chi cục thuế, mắc sai phạm kinh tế đang bị thẩm tra, hai vợ chồng anh ấy đang vị chuyện này mà phiền lòng. Đã thế còn bị y móc mỉa làm sao chịu nổi."

" Đừng nói nữa ..." Diệp Thiên Thư thuận tay đấm Mã Phong Hỏa một phát, không cho nói năng linh tinh, cả đội nhìn Ngốc Đản chằm chằm, cứ như lỗi là của hắn vậy:

" Ê, ê, đừng nhìn tôi như thế chứ?" Ngốc Đản dở khóc dở cười, mới chỉ mấy tiếng thôi mà cả hai đầu đều bị thằng nhãi đó làm nổ tổ rồi, nghĩ một lúc rồi khiến nghị:" Hay là thả cậu ta ra, tiễn cậu ta đi."

" Thả sao?" Mã Phong Hỏa thật ra rất muốn đuổi quách thằng nhãi này đi cho rồi, nhưng nếu thế thì mình phải nín nhịn y như thế vì cái gì, không phải tự chuốc bực vào thân à:

" Tình hình như thế này không thể thả cậu ta được, cho dù là suy nghĩ ở góc độ an toàn thôi cũng không thể thả ra." Diệp Thiên Thư lắc đầu:

" Cậu ta rất thông minh, biết chúng ta không làm gì được mình, như thế chỉ bày đủ mọi cách để gây cho dễ cho các anh thôi. Đừng tốn công khuyên nhủ cậu ta, cậu ta còn hiểu chuyện này hơn cả chúng ta, những chuyện chúng ta không nhìn ra, cậu ta cũng có thể nhìn rõ ràng ... Các anh bực mình như thế là vì các anh đánh giá cậu ta chưa đủ, tôi đoán lúc đầu các anh cũng nói không ít lời khó nghe hả, làm cậu ta phản cảm, đúng không?" Ngốc Đản hỏi, không ai trả lời, hắn biết vậy là đúng rồi:

" Nhưng mà nếu thả ra thì ..." Diệp Thiên Thư khó xử:

" Nếu thả cậu ta ra khả năng sẽ có hai loại kết quả, nếu không thả vậy thì chỉ có một loại kết quả, cậu ta cũng là một người rất cá tính, ai ép cậu ta thì kết quả càng thất vọng lớn hơn thôi." Ngốc Đản khuyên:

Hiệu quả thuyết phục không cao, mấy người kia chán ngán đem địa chỉ nói với Ngốc Đản, hơn nữa không một ai muốn tiếp xúc với Mộc Lâm Thâm nữa, hoặc lười nhác dựa tường hút thuốc, hoặc đi đi lại lại ở trong sân. Trong tất cả các loại vụ án, án đa cấp không thuộc loại khó, đại bộ phận các vụ án không được tính vào phạm trù hình sự, nhưng nếu luận tới độ khó của truy dấu thì nó không hề kém bất kỳ vụ án tình tiết ác liệt nào. Đám người tổ chức, lập kế hoạch thì không có kẻ nào dùng tên thật, đám người thực thi thì kẻ nào cũng ác như sói lại nhát như chuột, có chút phong phanh nào đó thôi cũng đồng loạt biến mất.

Lần này nếu như lại để bọn chúng chuồn mất, khả năng lại phải bỏ tinh lực gấp mười lần, gấp trăm lần để moi ra tung tích bọn chúng, nhưng như thế trước ki tìm ra không biết bao nhiêu người lương thiện lọt vào bàn tay ma quỷ của bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận