Nội Tuyến

Chương 355: Nói luôn dễ hơn làm. (2)

Hôm nay là chủ nhật, nói thật, Mộc Lâm Thâm từ khi về nước cho tới nay có lẽ đây là lần hiếm hoi y biết ngày tháng trong tuần, tới cái mảnh đất hỗn loạn này, làm công việc cũng chẳng gọi là công việc vậy mà gần đây thi thoảng y lại có một cuộc sống bình thường đến lạ. Giống như lúc này đây, Mộc Lâm Thâm đang ở trong quán rượu của Hồng Bá cãi nhau với người ta. Gần đây mỗi buổi sáng thức dậy, y lại ngang ngược tới quán rượu gọi món ăn, giống rất nhiều người trong thôn Thương Cơ này, y bỏ ra 5 đồng ăn một bát mỳ, sau đó cùng đám khách quen trong quán uống vài chén rượu, trò chuyện, đánh cờ hoặc chơi đấu địa chủ gì đó, thi thoảng vận may tốt còn có thể thắng được một bao thuốc lá. Hôm nay Mộc Lâm Thâm cùng ông già đầu trọc tranh cãi. Ông già đó chính là ông nội Trương Ngọc Linh, cán bộ khu, năm xưa vì đấu tranh cho công nhân nhà máy dệt bị cô lập, ông ta là người sống trong sạch, chẳng ai làm gì nổi, cuối cùng vì bất mãn mà từ chức bỏ về nhà. Thân quen với Hồng Bá là quản đốc của nhà máy dệt, thường tới đây uống rượu, giờ là bạn cờ của Mộc Lâm Thâm. " Bác Trương, nhường chút đi, bác không nhường tôi không chơi cờ với bác nữa!" Mộc Lâm Thâm thấy mình rơi vào thế yếu rồi, không ngờ lại giở trò vô lại:

" Í, cái thằng nhãi con này, tôi đã nhường cho cậu một xe một mã rồi, cậu lại muốn hoãn cờ! Cậu có biết chơi cờ không, không biết thì kiếm chỗ nào mát mà ngồi đi." Ông Trương không nhường, nhất định không cho y đi lại, đã là lần thứ ba rồi, mà y không chỉ đi lại một nước, đòi hoãn hai bước cơ, ai lại chơi thế:

" Ai bảo bác tôi không biết chơi, bác coi thường tôi à, đánh cược không? Một bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn nhé! Đánh ván nữa!" Mộc Lâm Thâm dụ dỗ ông già mắc câu, đây là thủ đoạn quan dùng của y:

" Xéo, thằng nhãi cậu nợ tôi một bao Hồng Hà, tới giờ vẫn chưa trả!" Ông Trương không thèm để ý, ông ta sớm biết Mộc Lâm Thâm là cái thằng nói lời chẳng bao giờ giữ lời, chẳng hiểu sao cứ chơi với y:

" Bác Trương, già vậy rồi mà nhớ dai ghê nhỉ, chuyện tuần trước mà vẫn còn nhớ kia đấy." Mộc Lâm Thâm cười ha hả chẳng chút xấu hổ:

" Cút, cút, thằng nhãi cậu qua một bên, đánh thế này muôn đời không thắng được ông ấy, để tôi chơi với Lão Trương một ván." Một ông già tóc hoa râm chen vào vỗ Mộc Lâm thâm ngồi xuống:" Lão Trương, nói cho ông biết, đừng để ý thằng nhãi này, nó chơi thua chẳng bao giờ chịu nhận hết, thắng được một ván là nó đắc ý."

Mộc Lâm Thâm cười rời khỏi bàn cờ, ông già đó nói thật, y học chơi cờ tướng chưa bao lâu, mạnh miệng, trình độ lại nát, còn suốt ngày quịt nợ. Có điều mấy ông già này cũng không coi việc cá cược là thật, vẫn chơi cờ với y, bởi nhìn y giở đủ mọi thủ đoạn ăn quịt, khích bác, nên thắng y cực kỳ có cảm giác. Mộc Lâm Thâm càng đánh càng thua, có thể nói ở giới kỳ thủ quán rượu này, người ta chấp cờ y cũng chẳng thắng, nhưng y cứ thích tới nơi này, ở đây bình yên, an lành cùng với thái độ sống không tranh với đời, chấp nhận số mệnh của những ông già khiến lòng y bình lặng. Những ông già ở đây cũng không coi y là Mộc thiếu gia uy phong, đa phần là cán bộ cũ, họ thích mắng là mắng, thích chửi là chửi, thân thiết như con cháu trong nhà. Cơ mà thứ con cháu này mồm mép chưa bao giờ chịu thua. Reng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận