Nội Tuyến

Chương 397: Đêm khuya gió lạnh. (2)

Không được, không được chạy, Mộc Lâm Thâm tự vả cho mình tỉnh lại, không được chạy mình mà chạy không phải là càng giống phản đồ à, chạy một cái là bao nhiêu cứt đái úp hết lên đầu mình, chẳng phải là càng thảm hơn sao? Lúc đó cả đời sống thấp thỏm, không biết khi nào sẽ bị bọn chúng thanh lý môn hộ. Đệt mợ, mấy thằng cảnh sát ngu xuẩn này, ngay cả dùng nội tuyến cũng không biết cách dùng, lại còn dùng một tên vừa làm giữa chừng đã hỏng việc, liên lụy đến cả lão tử đây, hại người cũng không xong, báo tin thôi cũng làm hỏng bét… Ơ? Không đúng rồi. Không đúng, không đúng ... Hắc Cương thông báo cho mình tới công ty vận tải vì có hàng, nhưng rõ ràng là không có hàng, vậy tin giả này là ai đưa cho Hắc Cương? Mã Ngọc Binh đang cố ý kiểm tra Hắc Cương, hay là hoài nghi cả mình, là chuyện tang vật hay là chuyện Phan Song Long bị bắt. Hình như vẫn còn thiếu một vài mắt xích, khiến Mộc Lâm Thâm nghĩ mãi không thông, nhưng kiểu lựa chọn nước đôi, được cái này mất cái kia, lại chính là sở thích của y, giống như đặt cược toàn bộ gia sản vào một ván bài vậy, chuyện này khiến y hưng phấn, kích động, khiến y tìm thấy cảm giác ưu việt về trí tuệ, và cả cảm giác tồn tại của một kẻ bị phần đông xã hội coi là thứ vô dụng, báo hại. " Con mẹ nó chứ, hoặc là thua trắng bàn, hoặc là tiến thẳng thêm một bước."

Mộc Lâm Thâm nghĩ như vậy, từ trong nguy hiểm nhìn thấy cơ hội mong manh này, giữa việc rút lui sống những ngày tháng bất an, và việc biến mình thành một tên tội phạm mới vào nghề, y dường như nghiêng về lựa chọn thứ hai hơn. " Con mẹ nó, dù sao giờ có quay về biết làm gì mà sống chứ?"

Mộc Lâm Thâm quyết định rồi, y lái xe theo đường cũ trở về phân hiệu Nam Hối, trong lòng vẫn không ngừng tính toán, đánh liều một chuyến, phen này phải kiếm thật nhiều tiền, sau này còn có cơ sở sang Mỹ học rồi lấy thẻ xanh. Y có ưu thế, vừa là nội tuyến được bảo hộ, vừa là nghi phạm, chỉ cần lần lòng tin của hai bên, y sẽ kiếm lớn. Hơn nữa Mộc Lâm Thâm đã có đủ lòng tin vào trí tệ của mình, có thể xử lý được đám ô hợp này, dù sao y còn lừa được đám đa cấp, chẳng lẽ không lừa được bọn trộm, mẹ nó, không ai cho lão tử sống yên, lão tử chơi hết bọn chúng đi. Mang theo ác niệm kỳ lạ này trở lại trường dạy nấu ăn, Mộc Lâm Thâm đậu chiếc Buick nhỏ mới thuê xong, nhìn thấy nhà ăn sáng đèn, liền đi thẳng về phía đó, theo thói quen của đám ô hợp này, kiếm được nhiều tiền như vậy, tám phần là sẽ ăn chơi trác táng một phen. Quả nhiên là như vậy, khi Mộc Lâm Thâm trở về khi ký túc xá, chai bia đã bày la liệt trên sàn, không ít người uống đến mặt đỏ tía tai, đã có người cởi trần hát hò, chơi trò chơi, không chỉ có những người do Mộc Lâm Thâm mang đến, mà còn có không ít học viên mới gia nhập cùng với cả các bếp trường, vừa vào cửa Đại Hồ Lô đã xách chai tiến đến, rót một ly, cung kính đưa cho:" Đại ca, bọn tôi đợi anh nãy giờ… Nào nào, nhanh lên, cạn ly."

" Tôi ăn rồi." Mộc Lâm Thâm nhận lấy ly:

" Vậy thì vừa vặn, cùng nhau uống, ha ha ha, đã lâu rồi không điên như thế này." Nhị Hồ Lô cũng chạy tới, nhiệt tình kéo Mộc Lâm Thâm vào cuộc:

Đưa Mộc Lâm Thâm lên ngồi vị trí chủ tọa, đám lưu manh lần lượt đến kính rượu, y không từ chối ai, đều uống cạn ly. Sau một thời gian dài, kỷ luật đã rất nghiêm minh, không còn ai nói năng lung tung về số tiền này từ đâu ra như trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận