Nội Tuyến

Chương 589: Tâm tư khó nói. (4)

“ Nếu không có gì cần dặn dò, chúng tôi sẽ sắp xếp theo quy trình. Sau khi thời hạn kháng cáo kết thúc và bản án được Tòa án tối cao phê chuẩn, anh sẽ bị hành hình, nếu muốn để lại di thư, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho quản giáo.” Quản giáo lạnh lùng nói cho xong việc:

" Không cần, tôi không cần kháng cáo, các người muốn làm gì cũng được, nhanh lên chút." Nhiếp Kỳ Phong nhướng mí mắt lên, hời hợp đáp lại:

Trước khi bị giam vào đây, Nhiếp Kỳ Phong đã tàn phế, mất đi một chân một tay, ấy vậy mà con người cứng cỏi này vẫn có thể tự lo liệu cuộc sống của mình. Các cán bộ trại giam không ít lần trông thấy hắn lê tấm thân tàn, chống tay lên tường mà di chuyển trong buồng giam. Những kẻ kiên cường như vậy luôn dễ dàng nhận được sự tôn trọng, dù cho hắn có là một kẻ tội ác tày trời. Ít nhất, hắn chưa bao giờ phủ nhận tội lỗi của mình. Bịch ... Bịch ... Viên quản giáo ném hai chiếc hộp đã được kiểm tra kỹ lưỡng vào buồng giam, rồi lạnh nhạt nói:"Có người tên Dung Anh đã đến thăm anh, nếu anh muốn gặp, chúng tôi có thể sắp xếp sau... Đây là đồ cô ấy gửi cho anh."

Nhiếp Kỳ Phong vẫn không biểu lộ cảm xúc, quản giáo lạnh lùng đóng sầm cánh cửa sắt lại. Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép chặt, Nhiếp Kỳ Phong động đậy, chỉ với một cái tay tàn, một chân, hắn dùng một tư thế kỳ lạ kéo lê thân thể tàn phế, chậm rãi dịch về phía cửa. Mở hộp ra, ánh mắt hắn thoáng vẻ sững sờ, cên trong là mì ăn liền, xúc xích, vài túi đồ uống đóng gói mềm. Cái đó không đáng kể, chủ yếu trong chiếc hộp kia lại là vài bộ đồ lót sạch sẽ và một bộ vest chỉnh tề, mới tinh. " Anh Tử ... Anh Tử ... Bọn anh hại khổ em rồi."

Những món đồ thăm nom đơn giản ấy lại khiến lòng Nhiếp Kỳ Phong chợt trĩu nặng, hắn run run chạm tay vào bộ quần áo, vừa mới mua, nhãn mác vẫn còn nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận