Nội Tuyến

Chương 316: Đêm khuya xin chỉ giáo. (5)

" Ha ha… mỹ nữ à, cô lại rơi vào bẫy tư duy rồi.” Mộc Lâm Thâm cười nhìn Quan Nghị Thanh với ánh mắt rất không đứng đắn, cười gian mấy tiếng rồi mới nói với cô: “ Tôi hỏi cô, tại sao nhất định phải là xe của đơn vị bên ngoài chứ? Tại sao nhất định phải là người của của người bên ngoài đến? Cô đã không thể xác định được, vậy tại sao lại đưa ra định nghĩa chính xác như vậy cho công cụ gây án?"

" Ý anh là, chính chủ nhà trong tiểu gây án?” Quan Nghị Thanh bị ý nghĩ này làm cho giật mình, đúng rồi, tại sao cứ nghĩ trộm từ ngoài vào chứ:

" Ồ… mấu chốt là ở đây, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi… Chắc chắn là như vậy, đúng, đúng, tôi đã rơi vào bẫy lối mòn tư duy của chính mình rồi…” Thân Lệnh Thần bỗng chốc bừng tỉnh, hắn như gặp được thứ mình hằng mong đợi, từ từ trở nên hưng phấn, rồi tiến lên giật lấy máy tính bảng trên tay Mộc Lâm Thâm, lật đi lật lại, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn:

“ Chẳng lẽ là người thuê nhà? Ồ, đúng rồi… nhưng chẳng lẽ trộm đồ mà còn thuê cả nhà, vậy mục tiêu chẳng phải càng lớn sao?” Quan Nghị Thanh mặc dù cũng bừng tỉnh, nghĩ ra một khả năng, nhưng chính cô lại không tin lắm vào lời mình nghĩ ra:

Mộc Lâm Thâm đặt vấn đề ngược lại: “Cô nói không hề sao, có thể càng lớn, nhưng cũng có thể bị mấy người bỏ qua mà… Tư duy thông thường là nên thần không biết, quỷ không hay. Nhưng tư duy ngược lại là, ngay dưới vành mắt, ngay trong tiểu khu, ai mà dám tưởng tượng chứ? Nếu đã không thể làm được thần không biết quỷ không hay, vậy bọn chúng chỉ có thể dùng cách phá vỡ tư duy thông thường này để tìm đường thôi, điều này hoàn toàn phù hợp với kiểu gây án của người có trí tuệ cao, điểm đặc sắc của bọn chúng không nằm ở thủ pháp, mà nằm ở tư duy.”

“ Có lý, rất có lý, làm như vậy cũng rất phù hợp với đặc điểm kế hoạch chu đáo của vụ án này. Giả sử vào đám tội phạm này ở trong tiểu khu trước khi xảy ra vụ án, một tuần, hai tuần, thậm chí lâu hơn một chút, vậy thì sẽ trực tiếp tránh được tất cả những lần kiểm tra ngược có thể xảy ra… Bởi vì tư duy thông thường chắc chắn sẽ bắt đầu từ ban quản lý, nơi dễ xuất hiện nội gián nhất, chắc chắn sẽ bắt đầu từ xe cộ, người từ bên ngoài vào. Nếu bọn chúng sống ngay trong tiểu khu, những vấn đề này sẽ không tồn tại. Chỉ cần bọn chúng có thể ra tay thành công rồi rời đi, vậy thì những dấu vết phía sau sẽ tự động được xóa sạch.”

Thân Lệnh Thần muốn đập đầu vào tường, điều duy nhất bỏ sót chính là người thuê nhà, ăn trộm, ai cũng theo thói quen nghĩ là tìm kẻ đột nhập, nếu bọn chúng đã ở bên trong sẵn, ngay chính hắn cũng phải sởn gai ốc. Phải là người có tố chất tâm lý thế nào mới có thể thản nhiên sống ngay ở gần nơi thờ cơ gây án, còn la loại đại án thế này. Nhưng vừa vặn chính loại giải thích này, bây giờ mới càng phù hợp với đủ loại dấu hiệu xuất hiện trong vụ án, hắn vừa suy nghĩ vừa nói với Mộc Lâm Thâm:" Đợi tôi về nghĩ kỹ hơn, mai sẽ nói chuyện với cậu."

Ai ngờ giọng điệu như ra lệnh này khiến Mộc Lâm Thâm hết sức phản cảm, nói ngay:" Tôi bận như thế, đâu ra thời gian."

" Cậu ..." Thân Lệnh Thần nghẹn lời, chỉ mặt Mộc Lâm Thâm:

Quan Nghị Thanh tinh ý hơn, khẽ giật ống tay áo của hắn, lắc đầu. Thân Lệnh Thần thở ra một hơi dài, vừa mới định thay đổi một loại ngữ khi khác nói chuyện, không ngờ di động trên người Mộc Lâm Thâm đổ chuông, hiện đã là hơn 2 giờ đêm, ai gọi điện giờ này chứ? Mộc Lâm Thâm lấy di động ra, nhìn số nói:" Điện thoại của Đại Hồ Lô."

" Đại Hồ Lô là ai?" Thân Lệnh Thần hỏi:

" Tay chân của tôi." Mộc Lâm Thâm trả lời một câu rồi nhận máy, chỉ nghe y tức giận mắng:" Đại Hồ Lô, muộn thế này rồi còn phá giấc ngủ của tôi à ? ... Hả cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận