Nội Tuyến

Chương 465: Lời nói như sấm sét. (4)

Thân Lệnh Thần có vẻ bị dồn vào thế bí, thở dài:" Xử trưởng Lâm, tội phạm thăng cấp là qua từng bước một, không một tên tội phạm nào có thể vừa ra đời đã gây đại án ngay được."

" Vậy anh đã tìm được chưa?"

" Khi tìm được tôi sẽ nói cho anh."

" Được tôi đợi, nhưng Du Tất Thắng chắc chắn đã không nói với anh đúng không, anh không cảm thấy lãng phí thời gian cho những kẻ cặn bã chống đối xã hội như vậy sao?" Lâm Kỳ Chiêu phản bác:" Theo báo cáo tôi nhận được, anh đi gặp ông ta tới 7 lần."

Thân Lệnh Thần im lặng, hắn tất nhiên có lý do cho việc làm của mình, nhưng dù sao kết quả không có, bao nhiêu lý lẽ cũng chỉ là vô ích, chẳng bằng không nói cho rồi. "Còn điều thứ ba nữa." Lâm Kỳ Chiêu tiếp tục chỉ trích: "Tôi nghe nói hôm kia các anh lại tổ chức hành động đến Hàng Châu, bắt một nghi phạm hút ma túy và một cô gái bán dâm ... Phó chính ủy Thân, có thể cho tôi biết, một chuyện của đồn công an, tại sao lại vượt quyền như thế? Chẳng lẽ chỉ vì lại là tin do người cung cấp tin mật báo, theo như ghi chép của các anh thì hình như thông tin hắn cung cấp lại sai, đúng không?"

Thân Lệnh Thần lần nữa chép miệng không nói gì, người của kỷ ủy lên tiếng:" Các đồng chí, dù không muốn phá án, làm qua loa lấy lệ thì cũng không được làm thế chứ, chúng tôi đã cung cấp cho các anh lực lượng đáng kể rồi, sao không tìm ra được chút manh mối nào."

" Đây không phải vụ án có thể xử lý nhanh chóng, nếu vụ án mới xảy ra hôm qua, đường nhiên phải xử lý thật nhanh trước khi manh mối phai nhạt, nhưng khi sự việc đã xảy ra hai năm rồi, chúng ta cần tháo gỡ từng nút thắt, chậm mà chắc." Thân Lệnh Thần đưa ra khuyến nghị thật lòng:

Lâm Kỳ Chiêu tiếp lời tức thì: "Nhưng nếu không đi vào trọng điểm vụ án, chạy vòng quanh như anh thì sẽ không bao giờ đến đích được... Tôi khuyên anh nên điều chỉnh lại hướng điều tra, dùng phương pháp dữ liệu lớn của chúng tôi để sàng lọc nghi phạm, những kẻ có thể gây ra vụ án lớn như vậy, không thể nào là vô danh được. Điều duy nhất mà các anh làm đúng, đó là xác định nghi phạm chắc chắn ở địa phương, chứ không phải là tội phạm lưu động."

Lâm Kỳ Chiêu hơi nghiêng người sang bên, sau khi bới móc hết vấn đề, hắn quay sang hỏi ý kiến Trần Đỉnh Lực, vị lão tướng hắng giọng nói: " Chúng tôi nhận ủy thác của tỉnh ủy đến đây, trước tiên, mong mọi người đừng có tâm thái bất mãn, hiện tại cả trên lẫn dưới đều đang rất sốt ruột, nhưng chúng ta sốt ruột cũng chẳng ích gì ... Hiện tại tôi có một ý nghĩ kỳ lạ thế này, không phải nhằm vào phó chính ủy Thân đâu nhé, mọi người cùng thảo luận xem, vấn đề là, vụ án trộm cắp bị chìm xuồng đã hai năm trời như thế này, liệu còn khả năng phá án được không, và khả năng đó lớn đến mức nào?"

Câu hỏi này của Trần Đỉnh Lực coi như giải vây phần nào của Thân Lệnh Thần, nhắc tới chuyện có phá án được hay không, dù là người của kỷ ủy lẫn Lâm Kỷ Chiêu vừa bới ra cả đống vấn đề cũng phải im lặng, ai dám nói sẽ phát được án chứ. Chính ủy Trương thẳng thắng thừa nhận:" Theo kinh nghiệm của tôi, khả năng phá được vụ án này không cao."

" Đó là sự thật." Cục trưởng Trịnh trong lòng cũng rất tán đồng, bổ sung thêm: " Tôi xin nói một câu vô trách nhiệm, tôi cũng có ý xấu, điều động phó chính ủy Thân đến đây, có ý để anh ấy gánh trách nhiệm, nhưng tất cả những gì anh ấy làm tôi đều nhìn thấy, nỗ lực của anh ấy, không ai có thể phủ nhận. Nếu điều tra ra thì mọi người đều vui vẻ, nếu không điều tra ra, tôi và phó chính ủy Thân cùng chịu trách nhiệm, tôi sẽ tự mình xin chịu kỷ luật trước tổ chức."

Ở đâu có người là ở đó có giang hồ, ở đó có tranh đấu mà, ngay cả trong tổ chức công an, kể cả ánh mắt mọi người cùng hướng về một phía thì vẫn không tránh được những va chạm này. Giờ ép nhau tới mức cục trưởng Trịnh xòe bài luôn, các anh ép tôi thì tôi chơi luôn, cùng lắm thì nhận xử phạt, ai làm gì được tôi, có phải tôi gây án đâu, đến lúc đó xử phạt tôi xong các anh nhảy vào làm, làm không ra, tôi bị xử ra sao, thì tương lai các anh cũng thế. Vậy nên cục trưởng Trịnh đang cảnh cáo, tốt nhất cùng phá án, vui vẻ chia công, đừng lên giọng cấp trên với tôi. Hai người mới toanh như Quan Nghị Thanh, Quách Vĩ lúc này im re, áp lực tới hít thở cũng bắt đầu thấy khó, đây là lần đầu bọn họ tham gia cuộc họp thế này. " Lạc đề rồi, lạc đề rồi, bây giờ còn chưa phải lúc nói đến vấn đề trách nhiệm ... Được, theo như mọi người đã nói, vậy thì có lẽ khả năng phá án không lớn." Trần Đỉnh Lực xoa dịu không khí, ông cầm lấy tờ giấy ghi chép lúc nãy, kể lại một cách có hệ thống: " Hai mươi bảy món đồ cổ, đồ ngọc, tranh chữ có tiếng tăm, ngoài ba món đã bán bị phát hiện, vậy những món còn lại thì sao? Tại sao không bắt đầu từ đây?"

" Chú Trần, tôi đã có cả đời kinh nghiệm đối phó với bọn trộm cắp, tin tôi đi, túi tiền của các nhà sưu tầm còn được giữ chặt hơn cả bọn trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận