Nội Tuyến

Đại Kết Cục: Sao có thể không nhà. (1)

Một tuần sau, Quan Nghị Thanh vội vã trở về lần thứ hai đến Bệnh viện vũ cảnh số 3, cô cố ý cởi bỏ bộ cảnh phục, thay vào đó là một bộ quần áo bình thường, khi bước vào khu điều trị nội trú, cô lại mở hộp trang điểm ra xem mặt mình mấy lần, lo sợ rằng trên gương mặt sẽ để lộ dù chỉ một chút cảm xúc buồn bã. Rốt cuộc vẫn không thể che giấu được, các đồng nghiệp đứng dọc hai bên đường tiễn biệt ở Lư Châu, Phàn Tái Lệ khóc đến mức như chết đi sống lại. Người hy sinh lại là người quen, những ai biết rõ thân thế của Đảng Ái Dân đều không kìm được nước mắt. Những ngày này, điều nặng trĩu nhất trong lòng chính là việc này, còn vụ án từng gây chấn động cả nước, giờ dường như nó không còn quá quan trọng nữa. Cô nhẹ nhàng bước qua hành lang, lòng mang cảm giác ngần ngại, những ký ức vụn vặt từ khi quen biết nhau hiện lên trong từng bước chân, như một thước phim tua ngược. Ban đầu, cô từng nghĩ y chỉ là một người khách qua đường vội vã trong cuộc đời mình, không thể oán hận nhưng cũng chẳng thể yêu thương. Nhưng kỳ lạ thay, luôn có quá nhiều, quá nhiều điều khiến cô bận tâm. Điều cô không thể nguôi ngoai chính là khi vừa trở về Thượng Hải, cô nhìn thấy Mộc Lâm Thâm tỉnh táo nhưng ánh mắt vô hồn, trống rỗng, không còn chút linh khí nào, đờ đẫn như một xác sống, chẳng buồn để ý đến bất kỳ ai. Cô nhẹ nhàng bước đến cửa phòng bệnh, gõ nhẹ rồi từ từ đẩy cửa bước vào. Căn phòng ngập tràn ánh nắng, Mộc Lâm Thâm đang nằm yên lặng, những vết bầm tím và thương tích do bị đánh đã gần như hồi phục, đầu đã cạo trọc giờ mọc lên những chồi tóc đen ngắn. Y cũng bị các mảnh vỡ từ vụ nổ tác động, nhưng chỉ bị thương ở chân và tay, không có gì nghiêm trọng. Trên cánh tay phải, nơi đã tháo băng, hình xăm đẹp đẽ trước kia giờ bị mất đi một nửa, trở thành một vết sẹo dữ tợn. Quan Nghị Thanh đặt hoa quả lên tủ đầu giường, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn y: “Khôi phục thế nào rồi?”

Mộc Lâm Thâm liếc cô một cái, không nói. Quan Nghị Thanh vẫn cố gợi chuyện:" Trong lòng anh nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi tôi, vì sao cố tình làm rẻ vẻ lạnh lùng."

Mộc Lâm Thâm hởi hợt nói:" Trong lòng cô đang rất đau buồn, vì so cố gượng cười?"

"Khá hơn rồi, cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi." Quan Nghị Thanh chuyển đề tài, lấy máy tính bảng từ trong túi ra, mở lên và chiếu một đoạn video, cảnh Trọng Hiểu Mai đang vui đùa cùng hai đứa con trai. Cô biết rằng có lẽ Tiểu Mộc sẽ quan tâm đến điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận