Nội Tuyến

Chương 433: Cùng tắc tư biến. (4)

Giống như vòng bạn bè, giả thiết lấy Nhung Vũ làm trung tâm, vòng tròn nhỏ của hắn, có thể chỉ có mấy người. Ba ngoài một vòng, chỉ cần có một người năng lực thực hành rất mạnh, liền lại có thể xây một vòng tròn lớn. Vòng tròn bên ngoài, lại khuếch tán ra ngoài, lại hình thành lên một vòng tròn lớn hơn nữa. Mộc Lâm Thâm vẽ trên bàn, tầng thứ nhất, Nhung Vũ, tầng thứ hai đám Nhiếp Kỳ Phong, tầng thứ ba, đám Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình, Phan Song Long, Hà Thật, tầng thứ tư, chính là đám lưu manh, côn đồ thêm gái điếm lấy Mộc Lâm Thâm cầm đầu. “ Ồ, có đạo lý rồi, tầng trong nhìn tầng ngoài rất rõ ràng, mà tầng ngoài nhìn tầng trong lại là mù mờ, nói như vậy thì, có lẽ Phan Song Long không nhận biết Ngũ ca là ai.” Thân Lệnh Thần gật gù, từ trước đến nay không tìm ra được đáp án của hiện tượng kỳ lạ này, giải thích của Tiểu Mộc, khiến hắn bắt đầu dùng góc độ mới cân nhắc tính hợp lý:

" Giống như giữa các tầng lớp khác nhau của xã hội, giống như mọi người truyền thuyết cái gì sáng tạo thần thoại vậy, câu chuyện và chân tướng, luôn luôn có khoảng cách, ví dụ nhân vật Ngũ ca này.” Mộc Lâm Thâm cảm thán:

“Ồ, đúng … rất có khả năng như thế, Du Tất Thắng nhận biết Ngũ ca là Nhiếp Kỳ Phong, mà Phan Song Long có lẽ nhận biết Ngũ ca, chính là một người khác, vậy thì Ngũ ca mà Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình, và tên què Hà Thật nhận biết, nói không chừng cũng không phải cùng một người … giống như giữa các giai tầng, biết là một lãnh đạo liền có thể giành được tôn kính vậy.” Thân Lệnh Thần tán đồng:

" Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm giác, Du Tất Thắng lấp la lấp lửng, nhất định có nguyên nhân của ông ta, theo cảm giác của tôi, đoàn thể này hẳn là phong cách làm việc luôn sát phạt quyết đoán, không lưu hậu hoạn, từ việc bọn chúng trong nháy mắt người đi nhà trống là có thể thấy được, việc buôn bán bỏ lại vậy mà cũng không tiếc chút nào … Vậy vấn đề liền đến rồi, người quyết đoán như vậy phải nhổ cỏ tận gốc, sao lại lưu Du Tất Thắng một mạng?” Mộc Lâm Thâm đặt vấn đề:

" Còn có lý do gì nữa chứ, tám phần là chúng lấy đen ăn đen, Du Tất Thắng khai ra người mà không khai ra nguyên nhân, khả năng cao đang tranh giành vụ làm ăn phi pháp nào đó thì bị người ta xiên, tất nhiên là bên kia không dám giết người sợ làm hỏng việc làm ăn, Du Tất Thắng càng không dám nói." Thân Lệnh Thần chỉ chốc lát đã nghĩ ra đại khái nguyên cớ:

" Tôi thấy không sai đâu, lần này thực sự phải cám ơn cô gái kia khiến tôi nhìn thấy một nhược điểm, nhược điểm nhân tính, em gái của Nhung Vũ vừa xuất hiện, tôi lập tức cảm thấy bừng tỉnh, mỗi một người có vướng bận khi làm chuyện xấu, đều sẽ theo bản năng phong bế vòng tròn của mình, sợ xuất hiện hậu hoạn, gây họa cho người thân, đặc biệt là loại người như bọn họ … cũng chỉ có phương thức cách ly này, mới có thể đạt được hiệu quả mà bọn họ cần … huống chi, nói không chừng bọn họ còn có thể đã dính vào những vụ án nghiêm trọng hơn.” Mộc Lâm Thâm đoán:

Lúc này Mộc Lâm Thâm đã hoàn toàn khác lúc mới gặp, cái vẻ uể oải, buồn chán, sống tùy tiện cho qua ngày đoạn tháng, tất cả những điều đó biến mất hết trên người y, trở thành chàng trai bừng bừng sức sống. Thân Lệnh Thần nhìn y, cười thầm, thằng nhóc này, dường như trời sinh thích hoàn cảnh mạo hiểm kích|thích vậy, nghĩ đến chỗ này, hắn lấy điện thoại di động đưa cho Mộc Lâm Thâm nói: “ Có một thông tin có thể cậu sẽ hứng thú."

Mộc Lâm Thâm vừa cầm lấy xem liền chửi một câu con mẹ nó, sau đó bắt đầu xem thật kỹ, xem xong giống như hóa đá, hồi lâu không nhúc nhích. Bắt đầu tiến vào trạng thái suy nghĩ rồi, Thân Lệnh Thần không chỉ một lần thấy cảnh này nữa, cho nên hắn không làm phiền, thong thả ăn uống, có vẻ ngon, thành thực mà nói người mà khẩu vị đã bị hủy hoại bởi cơm hộp, mỳ ăn liền như hắn, dù ăn sơn hào hải vị cũng không cảm thụ được. Đến khi Mộc Lâm Thâm trả lại di động, hắn mới hỏi:" Cảm giác thế nào?"

Trong điện thoại là thông tin về thân thế của Nhung Vũ, Mộc Lâm Thâm cầm con cua lên, định ăn cuối cùng lại bỏ xuống, mắt ánh lên vẻ hồ nghi:" Chắc chắn là nhân cách chống đối xã hội rồi, hơn nữa thuộc loại không thể thay đổi được nữa."

" Nói tiếp, nói tiếp, tôi không ngại nghe chi tiết."

“ Đẩy thời gian lùi lại một chút, cha hắn chết khi hắn ta 17 tuổi, em gái hắn mới 8 tuổi, một người vừa mới hiểu chuyện, một người còn chưa trưởng thành. Trong hoàn cảnh đó, cha bị xử bắn, cảm giác sẽ thế nào? Nước ta thời thập niên 90 xử bắn là cảnh tượng trói gô cổ, cắm biển tử tù, cả phố đều đổ ra xem đúng không nhỉ? Chuyện như vậy tác động đến tính cách là không gì sánh được, biến thành loại người nào cũng có thể hiểu được.” Mộc Lâm Thâm thở dài:

" Hắn là tử tù, khi đó xử bắn không hề sai, chết không oan uổng chút nào." Thân Lệnh Thần nhấn mạnh:

“ Nhân tính và pháp chế vốn đối lập nhau, đại ca ơi, cảnh tượng như thế nếu để người nước ngoài thấy, chắc họ sẽ sợ ngất mất ấy chứ ... Giả sử khi anh chưa thành niên, cha anh bị xử bắn, mỗi ngày đều phải chịu những ánh mắt vừa thương hại vừa ghê tởm của người xung quanh. Ai nhắc đến, anh cũng bị gắn mác là con cái của tử tù. Anh nghĩ mình có thể trưởng thành bình thường được không?” Mộc Lâm Thâm đưa ra ví dụ:

Câu nói này làm Thân Lệnh Thần nghẹn lời, khó tiêu hóa luôn, trừng mắt lên mắng: “ Cha tôi là một công nhân thật thà chất phác mà, so sánh vớ vẩn.”

Mộc Lâm Thâm liền phản bác: “Vậy nên anh không thể hiểu được tâm lý của họ. Anh thấy họ đáng ghét, còn họ chắc chắn cảm thấy tất cả những người bình thường đều đáng ghét.”

Thân Lệnh Thần không thèm nói nữa, chẳng qua là bực mình thằng nhóc này ví dụ lung tung chứ không phải không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận