Nội Tuyến

Chương 594: Giai nhân trong lòng. (2)

Mộc Lâm Thâm thoáng ngạc nhiên một chút, rồi ngay sau đó mỉm cười, nụ cười ấy làm Dung Anh thoáng cái mặt đỏ bừng, trông như một cô gái nhỏ đang e thẹn, bỗng nhiên trang điểm xinh đẹp đến mức y nhất thời không nhận ra. Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy, Dung Anh chợt cảm thấy ngại ngùng, đưa tay che mặt và nói: "Ghét quá, đừng nhìn người ta với ánh mắt như vậy."

" Chẳng phải vì nhất thời không nhận ra em sao ... Sao thế, đột nhiên lại gọi điện cho anh gấp như thế?" Mộc Lâm Thâm đi vào phòng:

Đóng cửa lại Dung Anh lại nói:" Không có chuyện gì cả."

" Không có." Mộc Lâm Thẩm ngẩn ra, quay đầu lại nhìn cô:

Dung Anh nhoẻn miệng cười:" Ừ, không phải là chuyện gì lớn, anh ngồi đi."

Mộc Lâm Thâm ngồi xuống bên bàn, đây là một căn nhà chung cư, một căn hộ bị chia thành nhiều gian phòng nhỏ, chật hẹp ngột ngạt, đến nỗi khi rót nước cũng phải cẩn thận. Phòng chỉ có hai chiếc cốc, đó là cặp cốc hoạt hình, hai con chó mủm mĩm ngốc nghếch. Dung Anh đặt một cốc trước mặt Mộc Lâm Thâm, cô ngồi đối diện y, chống cằm, nhìn y với ánh mắt đầy tò mò, như thể họ mới gặp nhau lần đầu. " Có chuyện rồi." Mộc Lâm Thâm khẳng định:

Dung Anh chăm chú nhìn y:" Chuyện quá nhiều, cho nên có thể nói là không có."

Ánh mắt ấy có chút cháy bỏng, mếu là trước đây, Mộc Lâm Thâm chắc chắn đã không ngần ngại mà "hiểu ý" có hành động thân mật hơn. Hơn nữa với một cô gái, y chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, kiên nhẫn tới mức y dường như quên hẳn rằng giữa một nam một nữ còn có thể làm những việc khác nữa. Thế nên khi cảm giác "dòng điện" này ùa đến, điều y cảm thấy không phải là ham muốn, mà là sự căng thẳng. Nếu đơn thuần đưa một cô gái lên giường, y không thiếu thủ đoạn, trong trí nhớ của y, trừ Dương Mộng Lộ là trường hợp đặc biệt, những cô gái khác y chưa kiên nhẫn quá ba ngày, tuyệt đại đa phần trường hợp đó y đều thành công, nếu ba ngày chưa đạt được mục đích y nhún vai một cái bỏ qua chẳng hề vướng bận. Nên tới tận hôm nay, nếu phải gây dựng một mối quan hệ bình thường lâu dài với một cô gái, y hoàn toàn không biết làm thế nào. Không muốn bầu không khí rơi vào lúng túng, Mộc Lâm Thâm gợi chuyện: "Công việc ở tiệm bánh có vẻ hơi mệt nhỉ? Nếu không ổn, để anh nghĩ cách, tìm cho em một công việc khác. Lương có lẽ sẽ không cao lắm đâu, bây giờ kiếm việc cũng khó đấy."

Nói tới công việc mưu sinh mà Dung Anh đã làm, trong vòng một năm, cô đã đổi bảy tám công việc, không có việc nào cô làm được lâu dài. Tuy nhiên, may mắn là thời gian cô gắn bó với công việc ngày càng kéo dài hơn, không giống như lúc đầu, chưa đến một tuần cô đã bỏ cuộc. Nghe đến đây, Dung Anh cười nói: "Em làm tốt lắm, bà chủ còn định tăng lương cho em nữa… Cảm ơn anh, đừng lo lắng quá, em sẽ không còn tùy hứng như trước nữa đâu."

"Ồ, vậy thì tốt rồi." Trong lòng Mộc Lâm Thâm dâng lên một cảm giác chua chát, trưởng thành và hiểu chuyện, thứ đó phải đánh đổi bằng cái giá không rẻ, đặc biệt là với một người như Dung Anh, từng cảm thấy ngay cả việc tiêu tiền cũng là phiền phức:

" Anh đấy, cứ như anh trai em vậy, suốt ngày lảm nhảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận