Nội Tuyến

Chương 394: Kẻ mang ngọc có tội. (4)

Xe đi đến đường Vọng Giang, tuy nói Thượng Hải không có ngoại thành, nơi này phố xá rộng rãi nhưng có thể coi rất hẻo lánh rồi, lại còn rẽ vào một quán ăn nhỏ trong hẻm, hệ số an toàn không thành vấn đề. Ba người vào một phòng riêng nhỏ, Mộc Lâm Thâm gọi vài món, khi trả lại thực đơn thì mới phát hiện Quan Nghị Thanh cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn tò mò hỏi: " Ý gì đây? Cô nhìn tôi kiểu tình tứ thế này, sao tôi thấy có gì đó sai sai? À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi…"

" Khỏi cần nhắc, tôi xin kính sư phụ một ly… lấy trà thay rượu vậy." Vẻ mặt Thân Lệnh Thần nghiêm nghị:

Thế nhưng chính cái vẻ nghiêm nghị này khiến Mộc Lâm Thâm rất khó chịu, Quan Nghị Thanh đứng bên cạnh thì đang cười. Mộc Lâm Thâm ngượng ngùng một lát rồi nói: " Thôi thôi bỏ đi, nhận một đồ đệ già khú như anh, vừa nghèo vừa chán ngắt, không hại tôi thì cũng làm tôi khó chịu, đuổi khỏi sư môn rồi, anh tự nhiên đi. Nhận anh làm đồ đệ, tôi sau này mặt mũi nào tán tỉnh đồ tôn."

" À, vậy thì tốt quá." Thân Lệnh Thần đối sắc mặt nhanh như chớp, cười ha hả:" Nghị Thanh, cô làm chứng đấy nhé, chuyện này về sau không được nhắc tới nữa."

Quan Nghị Thanh bị sự vô sỉ của Thân Lệnh Thần làm câm nín rồi, nhưng còn cách nào nữa, vội vàng gật đầu. Mộc Lâm Thâm lại tán thường:" Ái chà chà, với cái tính này của anh nên chuyển sang làm việc với tôi đi, đội ngũ của tôi thực sự đang thiếu người mặt dày như anh."

" Tôi là chính ủy công an đấy." Thân Lệnh Thần hắng giọng, thằng nhóc này hơi nhờn quá rồi, không giữ thể diện cho hắn, nâng chén lên muốn qua chuyện này:

Mộc Lâm Thâm cầm chén trà cùng với hắn, hoài niệm:" Anh làm tôi nhớ tới cái tên cộng tác với tôi ở Thiểm Tây."

" À, tôi cũng rất tò mò về vị đồng nghiệp ấy đấy, rốt cuộc là nhân vật lợi hại thế nào mà có thể cùng cậu hợp tác ăn ý như thế?" Thân Lệnh Thần hứng thú hỏi, nhớ lại cuộc hợp tác toàn trắc trở thấp thỏm giữa hai bên, hắn tò mò về người đồng nghiệp kia lắm:

Mộc Lâm Thâm xua tay liên hồi:" Nhầm rồi, nhầm rồi, anh ta kém xa anh nhiều lắm, còn lâu mới có thể coi là nhân vật lợi hại, mở mồm ra là chửi tục liên miên, tướng mạo thì xấu xí, còn không biết giữ gìn vệ sinh, thói quen sống cực tệ. Ôi, đừng nhắc tới làm gì, còn tệ hơn cả đám lưu manh đầu đường ấy chứ."

" Vớ vẩn, trong đội ngũ của chúng tôi không có người tệ như thế." Quan Nghị Thanh mắng, cô coi đây là lời phỉ báng:

" Sai, trong đội ngũ của các cô, đại bộ phận còn tệ hơn anh ta."

" Anh đừng có nói linh tinh, anh thì gặp được mấy cảnh sát mà ý kiến chứ hả?"

" Tôi thì không, nhưng chỉnh ủy Thân thì sao, cô xem anh ấy có phản đối dữ dội như cô không?"

Quan Nghị Thanh quay sang nhìn Thân Lệnh Thần, hắn lại nhìn đi chỗ khác, chuyện nam nhân không giải thích cho mấy cô gái được, Tiểu Mộc không phải đang chê chàng trai kia, thực ra là đang khen, nếu người đó không phải nhân vật lợi hại, vậy thì hẳn là tính thối hợp nhau thôi. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, ngoài dự đoán của mọi người, Mộc Lâm Thâm lại không hề kén ăn, món nào cũng cho vào mồm được, ăn cũng rất nhanh. Quan Nghị Thanh tò mò hỏi:" Anh vừa nói quán ăn có nhiều vấn đề như vậy, sao vẫn ăn ngon miệng thế?"

Mộc Lâm Thâm thản nhiên đáp: "Không thấy thì coi như không có, hết cách rồi, chỗ nào cũng có vấn đề cả, tôi đã quen với việc ăn cơm không dám nghĩ nhiều, đã ăn vào bao nhiêu dầu cống, hóa chất rồi, hết cách, chấp nhận đi. Cô đừng nghĩ ở nước Mỹ thì vấn đề thực phẩm khá hơn, sang đó mà nghe người ta chửi an toàn thực phẩm thế nào, đây là thời đại người người hãm hại nhau, đừng mong chờ có nơi nào trong sạch."

Nói như thế làm Quan Nghị Thanh mất cả hứng ăn uống, Thân Lệnh Thần thì mỉm cười, hắn phát hiện thằng nhãi này ăn thì khỏe, mắt thì lấm lén nhìn trộm Quan Nghị Thanh thì biết ít nhất y bước ra khỏi bóng ma tâm lý rồi, khôi phục sức sống của thanh niên. Cơ mà cơn đau đầu đó hình như lại chuyển sang hắn, thế nên tranh thủ hỏi:" Tiểu Mộc, đợi mọi chuyện kết thúc rồi, cậu có tính toán gì cho tương lai không?"

" Có." Mộc Lâm Thâm gật đầu, vẫn ăn uống không chậm chút nào:" Có điều tôi không chuẩn bị nói với anh."

" Cậu xem cậu kìa, không phối hợp hả, cậu không nói cho tôi biết tính toán của cậu, sau này tôi không cho cậu biết kế hoạch của cảnh sát, xem cậu làm ăn thế nào."

" Thôi được, anh nói trước đi."

" Tôi không nói, tôi sẽ căn cứ vào tình huống cậu nói ra mới quyết định, cậu nói trước đi."

" Đơn giản thôi mà, bọn trộm vặt bị bắt rồi, đao thương nhập kho rồi, tôi cũng hết việc rồi, tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho các anh, tự kiếm chút tiền, sau đó tôi định quay về Mỹ. Học bạ của tôi vẫn còn ở bên đó, thầy giáo vẫn giữ liên hệ, bên Mỹ cuộc sống cũng thoáng hơn, chuyên ngành của tôi cũng đặc biệt, nếu học đủ tín chỉ tốt nghiệp, biết đâu còn có thể lấy được thẻ xanh … Giờ nghĩ lại, thật không nên tham lam tài sản của cha tôi mà quay về, nếu khi đó chịu khổ một chút, giờ tôi có thẻ xanh rồi." Mộc Lâm Thâm vừa ăn vừa nói, có vẻ như đã có dự tính rồi:

" Đi Mỹ sao?" Quan Nghị Thanh nghe lời này, chẳng hiểu sao có chút buồn bã:

" Ôi, biết làm sao được, ở trong nước những người có tài năng không có tương lai, ví như tôi vậy." Mộc Lâm Thâm thở dài:

Quan Nghị Thanh trực tiếp trả lời bằng một cái bĩu môi, cô không nhìn ra y thực lòng hay chỉ nói đùa. Mộc Lâm Thâm hỏi Thân Lệnh Thần:" Chính ủy Thân, nếu anh cho tôi một thân phận công vụ viên, tôi sẽ không đi nữa, được không?"

" Coi cậu nói kìa, với tài năng của cậu, nếu đi làm công vụ viên không phải là quá uổng phí à?" Thân Lệnh Thần vừa nói thế Mộc Lâm Thâm liền dựng ngón giữa lên, y không hợp làm công vụ viên, đúng, nhưng lời tên này rõ ràng là mỉa mai. Thân Lệnh Thần vào việc chính:" Đến lượt tôi nói nhé, điều tôi muốn nói là kế hoạch của cậu phải sửa rồi."

" Sửa cái rắm ấy, các anh bắt mất Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình rồi, vừa mới phát hiện ra Tống Lệ Quyên thì lại để xảy ra sơ xuất lớn như vậy, dù bọn trộm có ngốc đến mấy cũng chạy hết, trong thời gian ngắn không có chuyện chúng hành động gì nữa đâu."

" Vậy cậu có rằng trong những kẻ có liên quan tới Mã Ngọc Binh, có còn kẻ nào đang ẩn mình ở dưới nước nữa không?"

" Chắc là thế này… Anh xem đây, cấu trúc tổ chức của bọn chúng chắc là như vầy." Mộc Lâm Thâm dùng ngón tay chấm vào nước trà vẽ vòng tròn ra hiệu, Mao Thế Bình, chắc là phụ trách tiêu thụ đồ trộm cắp trong băng nhóm, nhưng hắn không tiếp xúc với khách hàng, người trung gian tiêu thụ đồ trộm cắp là một người khác, theo y đoán thì chắc là Mã Ngọc Binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận