Nội Tuyến

Chương 164: Cùng chung mạch truyền thừa. (3)

Lão Mã là người cẩn thận, dù Liên Cường đã xác nhận tình hình rồi vẫn đích thân tới nhìn qua kính viễn vọng hồi lâu, hắn vẫn còn đang thở, bốn mươi tới nơi rồi, sắp tính là trung niên rồi, không chịu nổi kiểu hoạt động thể lực này nữa. Quan sát mười phút liền, Lão Mã ngạc nhiên:" Đề phòng vạn nhất chứ còn sao nữa, giám đốc lớn nói, bây giờ thành bại đều trói buộc lên người cậu ta ... Không hiểu thế nào, sao cậu ta lại chỉ có một mình thế kia, làm gì vậy, nãy giờ chỉ ngồi đọc sách là thế nào? Muốn đọc sách thì ở đâu chẳng đọc được, lên chỗ quái quỷ này đọc sách làm gì hả? ... Cường Tử, cậu nói xem."

" Ôi anh Mã, anh đừng khảo nghiệm trí tuệ của tôi nữa được không, làm sao mà tôi biết được cơ chứ?" Liên Cường mở chai nước khoáng ra uống, lúc mua là nước lạnh, mang lên đây thành nước ấm mất rồi, uống chẳng ra sao:

" Cũng phải ..." Mã Phong Hỏa thông cảm, bọn họ mà biết được bọn lừa đảo kia nghĩ cái gì đã chẳng phải vất vả leo núi giữa trời nắng:" Mau nghĩ cách kiến lập liên hệ với Tiểu Mộc, xa thế này chúng ta không thể nào biết được tình hình."

Liên Cường vừa nóng vừa mệt, lúc này lười chẳng muốn làm gì nữa:" Biết cậu ta còn sống là được rồi, vẫn đang đọc sách à?"

" Ừ, quái, ngồi đó đọc sách làm gì chứ, hay là chúng ta cải trang vào đó xem?"

" Thôi đi anh ơi, bằng vào đặc chưng ngoại hình của chúng ta, giả mạo trà trộn vào hộp đêm, khu ổ chuột gì đó còn tạm, chứ tới mấy tòa nhà văn phòng cao cấp đó, chẳng làm cái gì cũng bị người ta nghi là ăn trộm rồi, bảo an nào chịu cho anh vào?"

" Nói cũng phải, thôi cứ nghỉ một lúc đã rồi tính."

Hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau, quan sát động tĩnh của Mộc Lâm Thâm, thế nhưng ngồi suốt cả tiếng đồng hồ rồi, chẳng có chút động tĩnh gì, ngồi đâu vẫn ngồi yên đó, không phải y thi thoảng lại lật sách thì còn tưởng chết queo trên ghế rồi cơ. Đúng là đọc sách thật, đang yên đang lành chạy tới chỗ xa lạ rồi ... Ngồi đọc sách? Hút được mấy điếu thuốc, uống hết hai chai nước, ăn bánh mỳ thay bữa trưa. Bọn họ ra ngoài thời gian dài, tiền sắp cạn rồi, sáng nay Liên Cường còn phải gọi điện về nhà, xin tiền mẹ, mẹ hắn không nói gì thở dài, lát sau tiền gửi tới, nhưng trong đầu hắn chỉ còn tiếng thở dài của mẹ, vì nhân dân phục vụ, nhưng chưa bao hiếu được cho cha mẹ. Trời nóng như thiêu, chỗ họ theo dõi chẳng có lấy một cái bóng cây, nơi đặt kính viễn vọng còn là tảng đá bị nung nóng cả ngày, thật không khác nào bị hành xác,. Trong nhà lại gọi điện tới giục báo cáo, Lão Mã bực bội:" Không phát hiện gì cả, thật, không có gì hết, không có ai hết, chỉ có một mình cậu ta ... Cậu ta đang đọc sách, không rõ ... Xa qua chỉ nhìn thấy thế thôi, tận tầng 22 cơ ..."

Lúc này Liên Cường đang theo dõi qua kính viễn vọng, vẫy tay gọi:" Khoan khoan, Lão Mã, có một nữ nhân đi vào."

Trong ống kính xuất hiện một nữ nhân, Liêu Cường điều chỉnh tiêu cự, nhưng khoảng cách thực sự là quá xa, trừ qua trang phục vóc dáng phân biệt được giới tính thì không rõ được mặt. " Khoan khoan, có một nữ nhân ..." Mã Phong Hỏa cũng vội nói qua điện thoại, ghé tới kính viễn vọng nhìn, nhưng tiêu cự đã điều chỉnh cao nhất rồi cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh nhỏ xíu, hắn báo cáo:" Không cách nào chụp ảnh được, khoảng cách quá xa, cậu ta đang cùng nữ nhân đó thảo luận ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận