Nội Tuyến

Chương 561: Duyên cũ khó nối. (2)

Đường Chính Dân, tân khu Thương Cơ tấp nập nhốn nháo một thời, bây giờ chỉ còn là đống gạch vụn, công trường lớn ngổn ngang, tiếng máy móc ầm ầm không ngớt, mọi vết tích quá khứ dường như bị chôn vùi dưới đống gạch vụn đó. " Người kia kìa ..." Lâm Kỳ Chiêu chỉ vào công trường, ở có một người to béo, đội mũ an toàn màu vàng đang đi qua đi lại quát thảo chỉ huy đám công nhân, hắn nói nhỏ:" Đó là người có khả năng cao nhất biết Tiểu Mộc ở đâu, hắn chính là Đại Hồ Lô Hồ Nhất Minh."

Thân Lệnh Thần hạ giọng giải thích với hai vị đồng nghiệp, nhóm lưu manh này kết giao với một tên bạn xấu của Mộc Lâm Thâm, tên là Tô Vinh Nhạc. Gia đình Tô Vinh Nhạc làm trong ngành bất động sản ở Thượng Hải, vậy mà không biết bằng cách nào mà thâu tóm được một khu đất ở khu vực này, nắm trong tay hợp đồng cải tạo khu vực tân thôn nữa. Ông chủ Tô sau đó giao lại công việc cụ thể cho con trai mình. Nhờ có quan hệ với Đại Hồ Lô, Tô Vinh Nhạc làm ăn khá thuận lợi ở đây, tiện thể còn giải quyết luôn vấn đề việc làm cho một số lượng lớn lưu manh vô sản. Giám sát công trình, trông coi địa bàn, vận chuyển vật liệu, các kiểu, những công việc đó đều cần người làm, mà không ai phù hợp hơn đám người này. "Ồ, đây là chuyện tốt mà, dù sao cũng hơn là lừa đảo trộm cắp." Đảng Ái Dân đoán chừng việc này có liên quan tới Tiểu Mộc,: "Tất cả đều đã được thu nhận dưới trướng cậu ấy rồi sao?"

" Cũng không hẳn tất cả, vẫn còn một số người kiếm sống trong khu du lịch, có một nhóm làm hướng dẫn viên du lịch chui, và có lẽ còn một số khác thì vào làm công nhân thời vụ cho tổ dân phố và quản lý đô thị." Lâm Kỳ Chiêu giải thích mô hình lưu manh và nhà nước cùng hợp sức mà Tiểu Mộc bày ra mấy năm trước, tới giờ vẫn hoạt động hết sức hiệu quả:

Lưu manh kết hợp với nhà nước à? Phàn Tái Lệ nghe thôi đã bật cười thành tiếng, Đảng Ái Dân thì dở khóc dở cười, kiểu sinh tồn bên lề này e rằng chính là cách mà Tiểu Mộc, cái thằng nhãi ông không yêu, bà chẳng ưa ấy quen thuộc nhất. "Tình hình nói chung là như vậy, hai vị xem có thể làm gì được không, chứ chúng tôi thực sự hết cách rồi." Lâm Kỳ Chiêu giang tay:

Thân Lệnh Thần cũng lắc đầu: "Tôi cũng bó tay, thân phận của cậu ấy thuộc diện bảo mật, tôi không thể phát thông báo điều tra, yêu cầu từng đồn công an đi từng nhà kiểm tra được."

"Ài ..." Đảng Ái Dân đảo mắt liên hồi, ra sức gãi sau đầu, cố gắng nghĩ cách, suy nghĩ một lúc, hắn nói với mọi người: " Tôi sẽ đi gặp Đại Hồ Lô... Mọi người lái xe tránh xa một chút, đợi tôi."

Nói xong hắn sải bước đi thẳng về phía công trường, mấy người còn lại lắc đầu, tỏ vẻ không mấy hi vọng rồi lên xe rời đi, tựa hồ như họ thực sự cảm thấy tiếc nuối vì Tiểu Mộc cam lòng trượt dài trong sa ngã như thế, y rõ ràng có thể lựa chọn con đường tốt hơn, nhưng cứ qua lại với đám lưu manh này. Đảng Ái Dân xuất hiện trong bộ đồ thường phục, dáng vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó, hắn đi quanh công trường. Với chiều cao gần 1m90, mái tóc húi cua cùng khuôn mặt dữ tợn, hắn toát ra một sự nguy hiểm tự nhiên, khiến đám công nhân bình thường không ai dám gây chuyện. Thế nên, hắn cứ thoải mái đi loanh quanh mà chẳng ai lên tiếng hỏi han gì gì cả. Khi còn cách Đại Hồ Lô hơn chục mét, hắn quan sát được rõ hơn, gã này đầu to như quả bầu, hình dạng có phần méo mó, khuôn mặt tròn trịa với đôi má phệ vô cùng nổi bật. Dáng người không cao lắm, điều gây chú ý hơn cả chính là lớp mỡ dày khắp thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận