Nội Tuyến

Chương 050: Ông trời toại lòng người. (4)

Mộc Lâm Thâm vừa đi vừa suy nghĩ, lề mề tiến về phía bếp, nhìn bầu trời ngày một u ám, mây đen dày đặc, nhuộm toàn bộ không giam thành một màu xám xịt tang thương. Xe cấp cứu đỗ trong bãi, cánh cổng im lim đóng chặt, trạm gác khắp nơi, bảo an đi lại, toàn là những thứ đáng lẽ không thể xuất hiện cuộc đời mình. Mộc Lâm Thâm không để cảm xúc chi phối, bình tĩnh tính toán khoảng cách, phương thức, cùng với khả năng xảy ra chuyện bất ngờ. Không khỏi nghĩ tới giáo sư Lư, lão đó sưu tập tình báo không khác gì mình, ý tưởng bỏ trốn cũng trùng khớp cao độ.

Chết, chẳng lẽ đây là dấu hiệu cho thấy mình sắp điên rồi?

Mộc thiếu gia không khỏi đôi chút hoang mang, lại thêm trời mãi không mưa, làm y bồn chồn, tuy vậy khi làm việc trong bếp y vẫn tỏ ra vui vẻ sốt sắng. Y rất ghét đám đầu bếp và phụ bếp nơi này, không có kẻ nào tử tế hết, cứ nhìn kẻ nào kẻ nấy béo tới chảy mỡ là hiểu rồi, vừa làm vừa ăn luôn mồm. Nếu chỉ ăn thôi chẳng khiến y khó chịu đến thế, dù sao ăn không được là bao, nhưng mà lúc nghỉ ngơi, ra sức đem phần thịt cá ngon nhất giấu đi đem về nhà. Suốt ngày đem bệnh nhân ra làm trò cười, diễn lại việc ngớ ngẩn họ làm, cả đám cùng nhau cười ngặt ngẽo, khiến y không kìm được, thi thoảng ném cho những ánh mắt căm ghét.

" Đi thôi, Lâm Tử ... Nhìn cái gì thế hả?" Cố đại tẩu quát:

" Dạ, tôi tới đây." Mộc Lâm Thâm mau mắn đáp lời, chạy tới chuẩn bị đi đưa cơm:

Cố đại tẩu kéo phía trước, Mộc Lâm Thâm đẩy đằng sau, có lẽ là trong lòng có có chút áy náy về chuyện sáng hôm nay, mấy lần quay đầu lại, mấy máy môi mãi mới nói:" Lâm Tử, đừng trách tôi nhé."

" Sao ạ, tôi trách chị cái gì cơ?" Mộc Lâm Thâm không hiểu:

" Không trách thì tốt ... Tôi sợ cậu đi theo lão điên họ Lư đó, cái vị kia trong nhà tôi chính là làm cho đám bán hàng đa cấp, cái đám chết đâm chết chém, bọn chúng đáng phải xử bắn, nhốt chúng ở đây lãng phí lương thực làm cái gì cơ chứ." Cố đại tẩu phẫn nộ:

" Oa, anh nhà chị thật đúng là, có nghiêm trọng không? Cũng bị nhốt ở đây sao?" Mộc Lâm Thâm hiếu kỳ hỏi:

" Nhốt ở đây thì đã tốt, lão ta đi hai ba năm rồi, chẳng giúp được cái rắm gì trong nhà hết, lại còn lừa không ít tiền thân thích nhà mẹ đẻ của tôi, bây giờ tôi về nhà không còn dám gặp ai nữa ... Ôi, cái quân khốn kiếp ấy mà chết sớm thì tôi đã yên lòng, tới bây giờ tôi cũng không biết lão ta ở đâu ... Cậu ngàn vạn lần đừng dính vào thứ này nhé, trong thành phố năm ngoái ầm ĩ lên chuyện này, cũng không biết hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát, đụng vào thứ này không những hại mình, còn hại luôn cả người xung quanh ..." Cố đại tẩu luôn mồm lải nhải, xụt xịt lau mũi:

Mộc Lâm Thâm không biết an ùi ra sao, lặng lẽ đẩy xe, tới khu phòng bệnh, Cố đại tẩu quay trở lại gương mặt hung dữ, giống trước kia quát thảo đám ngốc ở trong sân.

" Cơm đến rồi, tới ăn đi!"

Căm phẫn xuất phát từ bất hạnh của bản thân, nhưng chuyện làm khi phẫn nộ lại là chiếu cố những người bất hạnh khác. Đây là một cái thế giới mâu thuẫn, giống như thiện lương và hung ác cùng gắn vào một tính cách vậy, Cố đại tẩu vẫn như trước kia, nói oang oang, tay chân thô bạo, lôi kéo những người bệnh đã mất đi năng lực lo liệu cho bản thân, đẩy từng người một vào nhà ăn, dùng phương thức bất hảo ép bọn họ phải ăn cơm.

Cảnh tượng đó thật khó mà phân biệt đâu là tốt, đâu là xấu.

Thời gian ở cái bệnh viện này chưa lâu, khiến Mộc Lâm Thâm suy nghĩ rất nhiều, y chợt lý giải được hành vi của cha mình, chẳng qua là muốn y thay đổi cái thói xấu chỉ biết chơi bời hưởng thụ, không chịu làm việc gì đàng hoàng. Chuyện này thì dễ dôi, đóng giả ngoan ngoãn chịu khó một thời gian, chẳng bao lâu mình sẽ quay trở lại cuộc sống cũ. Tiếp đó lại tới trước mặt cha mình làm ra vẻ đáng thương vài lần, thế là tiền trong túi lại rủng rỉnh rồi, chẳng khó khăn gì.

Bây giờ mình lại muốn cùng một lão già điên mật mưu bỏ trốn, ông ta là tên tâm thần tội lỗi chồng chất, tính nguy hại rất cao. Chưa hết, còn cả tên Ngốc Đản kia nữa, rõ ràng là tên tội phạm ý đồ giả bệnh để thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.

Mình làm như thế có thích hợp không?

Cố đại tẩu vô tình tiết lộ chuyện xấu trong nhà làm Mộc thiếu gia dễ dang phân biệt được đúng sai, y đặt câu hỏi về chuyện mình thông đồng với giáo sư Lư và Ngốc Đản.

Đang mâu thuẫn thì Lư Hồng Bác đã dẫn đội ngũ đa cấp của mình ca hát quay về ăn cơm, trước kia y coi đó như trò vui, bây giờ nhìn qua lăng kính của Cố đại tẩu, hẳn là hận không thể tới bóp chết họ.

Lại nhìn sang Ngốc Đản, đúng lúc tên đó cũng nhìn y với ánh mắt hung ác, không biết hắn phạm tội gì, nếu nói tên này là kẻ giết người, y cũng tin.

Mộc Lâm Thâm bất giác không muốn tham gia kế hoạch bỏ trốn này nữa, nhưng thiếu y, kế hoạch này sẽ thất bại, chắc chắn đối diện với sự trả thù của hai người kia, một gian trá một tàn nhẫn, y chống nổi sao? Bây giờ muốn rút chân có lẽ đã muộn, y chỉ có thể an ủi bản thân, có lẽ kế hoạch của giáo sư Lư không đáng tin cậy như thế, chắc gì đã thành công.

Toàn bộ kế hoạch này được kiến lập dưới bối cảnh của một trận mưa lớn, mưa đổ xuống, phòng bị ở bên ngoài sẽ lơi lỏng. Bọn họ sẽ phải tranh thủ cơn mưa hoàn thành cắt đứt giám sát, ngăn cản bảo an, phá hỏng xe cộ, rồi cướp xe bỏ trốn. Trừ cướp xe ra thì những mắt xích khác đều do Lư Hồng Bác và Ngốc Đản phụ trách, đều không dễ dàng, Mộc thiếu gia bỗng hi vọng ông ta tự làm hỏng chuyện, như thế không trách được mình.

Chưa cần nói xa xôi, chỉ cần trời không mưa là xong hết mọi chuyện, mình khỏi áy náy, lão đó chẳng phải là Gia Cát Lượng, còn cầu mưa được chắc.

Ông trời cứ như chuyên môn trêu chọc Mộc Lâm Thâm vậy, y vừa mới ngẩng đầu lên một góc bốn mươi độ nhìn trời, cho rằng mình nên đi theo con đường chính đạo nhân gian, không nên giúp kẻ xấu. Không ngờ rằng trời tối đen, mấy tia chớp lóe sáng, tiếp theo đó là tiếng sấm nổ đi đùng, gió lớn nổi lên, thôi cả vào trong nhà ăn, khiến đám bệnh nhân tâm thần cũng phải quay đầu nhìn. Thế rồi theo cùng tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, mưa trút xuống ào ạt, đem tất cả khung cảnh trong tầm mắt bao phủ trong màn mưa mịt mù.

Mộc Lâm Thâm quay đầu nhìn Lư Hồng Bác, kinh ngạc, khâm phục, sợ hãi đều có cả, ông ta thì thong thả xúc từng thìa cơm một vào miệng, chẳng quay đầu nhìn một cái, như hết thảy đã trong dự liệu rồi.

Mưa đổ xuống, cả đêm không dừng.

Sắp đi rồi, cả đêm không ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận