Nội Tuyến

Chương 212: Hành động lớn: Lôi Đình. (14)

Nghe Mộc Lâm Thâm thoải mái thừa nhận, những người còn lại đều ngỡ ngàng, thằng nhãi này cứ vậy mà nhận à? Lão Phạm hừ một tiếng, thiện cảm của ông ta với chàng trai này mất đi từng chút một, đừng nói nội tuyến, dù người trong tổ chức đi nằm vùng rồi sa ngã cũng không hề thiếu, đó là môi trường quá nhiều cám dỗ. Tiền bạc cùng nữ nhân, bao nhiêu người có thể trụ vững được? Mấy người Diệp Thiên Thư thì chỉ muốn dậm chân, ôi, thằng nhóc con này, rơi vào bẫy lão già rồi, ông ta ngoài hiền hòa vậy thôi, chứ là lão cáo già đấy, đúng là thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời. Chẳng lẽ muốn vì một nữ nhân lừa đảo mà hủy cả cuộc đời của mình à? Lạc Quan Kỳ thì không vội vàng, kéo ghế bảo Mộc Lâm Thâm ngồi xuống, địa vị của ông ta trong tổ chuyên án rất đặc thù, cơ bản không ai là cấp trên của ông ta, nên nhiều lời có thể thoải mái nói:" Tạm chưa nói tới đúng sai, cậu làm như thế ắt hẳn là phải có nguyên nhân nhỉ?"

" Bác nói thế không được, sao lại tạm thời không luận đúng sai, phải nói là tôi biết rõ là tôi sai, nhưng tôi vẫn cứ làm thế." Mộc Lâm Thâm thở ra một hơi, cân nhắc cẩn thận hai tay chống bàn, đặt cằm lên đó, đôi mắt y lúc này rất sáng, rất đơn thuần, thong thả nói:" Khi tôi nhìn thấy rất nhiều người ở trong bệnh viện tâm thần, vì đa cấp mà biến thành thần chí bất thường, tôi rất căm hận những kẻ đó ... Những kẻ đó bắt tôi vào tổ chức của chúng, ép tôi vì bảo vệ mình mà không thể không cùng chúng lừa gạt người khác, tôi hận không thể đưa từng tên một vào trong tù ... Gặp được cơ hội làm việc đó, nên tôi mới chọn đứng cùng chiến tuyến với các anh, tôi không phủ nhận, việc làm của các anh là đúng, bất kể dùng tới loại thủ đoạn nào, diệt trừ cái thứ ung nhọt gây nguy hại cho tất cả mọi người là đúng, là chính xác."

Đó là những lời rất chân thành, không phải là để cầu xin, cũng không phải là để lấy sự đồng tình của người khác, y chỉ đơn giản đang trình bày suy nghĩ của mình, những người xung quanh đều nhận ra điều đó. Đây thực sự là thằng nhóc gian xảo mà họ biết à? " Thi hành pháp luật về lý thuyết và ở mức vĩ mô thì đều mang tính nhân văn, nhưng khi nhìn vào mức vi mô và cụ thể với từng cá nhân, thì lại phản ánh tính phi nhân văn .... giống như Ngốc Đản, hay những người như tôi, dù có hành động nhân danh công lý đến mấy, cũng không thể xuất hiện ánh sáng. Nhưng kẻ lừa đảo kia đang lừa người dân, mà chúng ta cũng lừa đảo, để lấy lòng tin của kẻ lừa đảo, rồi sau đó lại lừa đảo chúng một lần nữa… Bây giờ chúng ta có thể dùng từ cơ trí và dũng cảm để miêu tả những hành động không mấy vinh quang của mình ... Bác có thấy đúng không?”

" Đúng!" Lạc Quan Kỳ khẳng định thẳng thắn: " Tôi đã làm cảnh sát mấy chục năm, có nhiều trải nghiệm sâu sắc về điều này. Bản chất của cảnh sát thường thì phần xấu xa u ám còn nhiều hơn cả lòng dũng cảm chính nghĩa, nói sao nhỉ, đây là một điều bất đắc dĩ.”

“ Giống như khi đối diện với gia đình nạn nhân, liệu chúng ta có thể nói với họ rằng người thân của họ đã gặp phải bất hạnh đau đớn như thế nào không? Không thể, chỉ có thể dùng lời nói dối để an ủi họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận