Nội Tuyến

Chương 443: Bắt ba ba trong giọ. (1)

Sau khi liên tục an bài mấy công việc, nhìn đám thuộc hạ nhận lệnh lần lượt rời đi, Mộc Lâm Thâm nhìn theo họ có chút xúc động, hơn ai hết, y hiểu việc này không kéo dài, y đang cố gắng phân chia bọn họ ra lĩnh vực khác nhau, không ai dẫm chân ai, sau này dù không còn mình nữa, đám huynh đệ này vẫn có thể kiếm ăn được. Mấy hôm trước mưa to, hôm nay nắng lên trời rất đẹp, Mộc Lâm Thâm có chút uể oải, thời tiết nóng dần, bất tri bất giác đã tiến vào tháng 7 rồi, hai bên đường phố cây cối biến thành xanh um tươi tốt, đi tới đâu cũng nhìn thấy cảnh du khách cũng từ bốn phương tám hướng tụ tập. Y lững thững đi trên quảng trường nhỏ nhìn du khách qua lại chụp ảnh, tận hưởng thú vui một mình dạo bước trong đám đông, ngắm nhìn muôn vẻ cuộc sống. Đáng tiếc, Mộc Lâm Thâm bây giờ rất bận, thời gian thả lỏng thật không nhiều, đàn em nhiều quá mà, một ngày hai tư tiếng, không bao giờ hết việc phải xử lý. Chứ không à, mới đi được một đoạn đã thấy, Lưu Dương đỗ xe bên đường đứng đợi, dường như có điều muốn nói, y cười trêu: " Tiểu hòa thượng, bên chùa thế nào rồi?"

Lưu Dương xấu hổ xoa cái đầu đã trọc lóc, mắng một câu:" Làm ăn thì không tệ, chỉ là có một hòa thượng già, nhất định muốn nhận làm đệ tử, thi thoảng lại tới tụng kinh muốn độ hóa em."

Mộc Lâm Thâm cười phá lên, thằng nhãi này khá lắm, trước được Phan Tử để ý, giờ lại được cả hòa thượng già coi trọng, đúng là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng:" Cậu định thế nào, nếu theo ông ta thì coi như vào biên chế đấy."

" Đại ca cứ đùa, em còn muốn lấy vợ, ai dại gì đi làm hòa thượng thật, chẳng hóa kiếm nhiều tiền mấy cũng vô ích, với lại làm tiểu sa di chỉ quét dọn, vô vị." Lưu Dương đương nhiên không chịu:" À, phải rồi Mộc ca, em thấy một người thuộc nhóm Phan Tử đưa đi trước kia."

Thằng nhãi này mắt mũi rất nhạy, hiện gần như đảm nhận đội trưởng bảo an của băng nhóm, việc theo dõi đồn công an, đội trị an, canh gác các nơi do hắn làm. Trước đó Mộc Lâm Thâm đã bảo hắn chú ý đến thuộc hạ mà Phan Tử đã thu phục, xem ra đã có thu hoạch, hồi hộp hỏi:" Ai vậy?"

Lưu Dương nói: "Trước đây mọi người gọi hắn là Đại Thanh Đầu, lúc nào cũng cạo trọc đầu, còn tên thật là gì thì em không biết."

" Cậu làm ăn cái kiểu gì vậy, không phải bảo cậu gặp ai thì theo đó sao? Nói thẳng ra thì công việc của chúng ta đều là lấy của Qua ca. Cậu mong họ quay lại, rồi chúng ta cũng quay về thời kỳ trước giải phóng sao?" Mộc Lâm Thâm trách, nhưng lời lẽ không gay gắt:

" Em đã nói chuyện với hắn rồi, hắn còn nhận ra em nữa, còn cho em số điện thoại. Thằng nhãi đó sống cũng khá phết, dắt theo một cô gái xinh đẹp. Hắn nói hắn đang ở khách sạn Trung Hải, dẫn bạn gái đến chơi vài ngày, biết địa chỉ của hắn rồi cho nên em thấy cũng không cần bám theo làm gì, tới đây báo tin cho anh trước, xem nên làm gì." Lưu Dương nói, rồi gửi cho Mộc Lâm Thâm một tin nhắn:

" Được đấy, ngay cả bạn gái cũng có rồi ..." Mộc Lâm Thâm thuận miệng nói, trầm tư suy nghĩ:

" Mộc ca, anh định thu nhận hắn ạ?" Lưu Dương tò mò hỏi:

" Vì sao lại không chứ?" Mộc Lâm thâm cười, bây giờ dưới tay y nhân tài đông đúc, bất kể là loại người kỳ quái lừa lọc bịp bợm nào cũng có, cứ tới là đều không từ chối. Nhưng Lưu Dương lại lắc đầu tỏ vẻ phủ định: “Không nhận được, hắn đi theo Phan Tử mấy ngày, giờ học đòi kinh lắm, cầm điện thoại iPhone, đeo túi mấy ngàn tệ, đưa thuốc cho em hút, đều là Trung Hoa mềm.”

“ Ha ha, rắn không đầu thì chưa biết chừng được thoải mái mấy ngày nữa đâu… Cậu đi đi, có việc thì gọi Đại Hồ Lô đấy, tuyệt đối đừng gây xung đột với khách du lịch, có thể lừa được chút nào thì lừa, không lừa được thì thôi, dù sao thì ở khu du lịch thứ không thiếu nhất chính là người, khó thì bỏ, đừng tham mà hỏng việc.” Mộc Lâm Thâm dặn dò:

" Em biết, chẳng qua là bán hương thôi mà, quá dễ." Lưu Dương uể oải nói, với hắn thì việc này quá đơn giản, bắt đầu thấy mất hứng, đi theo Mộc thiếu gia kiếm tiền quá dễ, bắt đầu theo đuổi cao hơn:

Mộc Lâm Thâm phất tay đuổi người, vừa đi vừa nhìn, tìm thấy chiếc xe Trường An cũ hàng nội địa mới mua của mình, ngồi vào chiếc xe tồi tàn, y suy nghĩ một lát, nghĩ bụng kiếm chác lâu như vậy rồi, cũng nên đưa cho cảnh sát chút tin tức rồi, nếu không làm nội tuyến này thì quá không ra gì…

Ài, người ngoài nhìn vào thấy dễ, y phải cân bằng đủ các thế lực, tưởng đơn giản sao? " Tin tức chắc chắn chứ?"

" Chắc chắn, vốn là một thằng tiểu lưu manh từng kiếm ăn ở tân thôn Thương Cơ mà, biệt hiệu Thanh Đầu, được Phan Tử tuyển mộ đưa đi, đã hơn một năm rồi, giờ đang ở trong khách sạn Trung Hải, hình như là dẫn theo bạn gái, kiếm ăn khá lắm."

" Diện mạo đặc trưng thế nào?"

" Tôi không có mặt ở đó nên không biết, nhưng hắn để lại số điện thoại cho người quen."

" Chỉ thế thôi à?"

" Thế thôi."

" Cậu không gây ra chuyện gì đấy chứ?"

“ Anh xem con người anh này, cứ mong tôi gặp chuyện là sao hả ? Có thể xảy ra chuyện gì chứ, tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi đang làm một sự nghiệp vĩ đại, đưa những người vô công rỗi nghề này đi trên con đường tự kiếm sống đàng hoàng, thật không lừa anh … Bây giờ chúng tôi có quan hệ làm ăn với tổ dân phố, quản lý đô thị và cảnh sát trị an rồi, không tin anh cứ đi hỏi thử xem, bây giờ khu vực đường Chính Dân, an ninh là cực kỳ tốt đấy…”

" Tin cậu mới là lạ." Thân Lệnh Thần cúp điện thoại cái roẹt, bắt đầu suy tính xem nên làm gì với thông tin này. Lúc này là thời gian ăn cơm làm tăng ca, nhóm sư đồ ba người đều vừa từ trại tạm giam trở về. Quách Vĩ coi như đã được giải thoát khỏi nhiệm vụ buồn tẻ, Vương Kiệt sẽ bị đưa đến một nhà tù cách Thượng Hải ba trăm kilômet để giam giữ, điều này đương nhiên sẽ cắt đứt liên lạc với Thượng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận