Nội Tuyến

Chương 206: Hành động lớn: Lôi Đình. (8)

Hiện giờ không phải là thập niên 90 hút thuốc là phong cách sành điệu, cũng không phải thập niên đầu những năm 2000 hút thuốc là bình thường, xã hội bây giờ, hút thuốc dần dà bị coi là hành vi thiếu văn mình rồi. Mộc Lâm Thâm không tỏ ra ác cảm chuyện Liên Cường hút thuốc dù y không thích hành vi đó, chỉ lặng lẽ nghe hai người thảo luận tình hình tiến triển của vụ án, từ vẻ mặt hưng phấn của họ, hình như y cảm thụ được chút gì đó. Y đi qua rất nhiều tụ điểm đa cấp, chứng kiến đủ cảnh tượng điên cuồng rồi, hình như bản thân cũng hưng phấn? Hưng phấn, đúng, là một người nghiên cứu tâm lý, Mộc Lâm Thâm hiểu rõ từng loại cảm xúc, đây chính là hưng phấn, bất kể y nghi ngờ những thứ mang danh chính nghĩa ra sao, nhưng y cái ác gặp phải đả kích xứng đáng, y cũng thấy hưng phấn, cho dù chỉ là rất ít. Vì những người đã phải cả đời sống trong bệnh tâm thần, hay là vì những người còn chưa tỉnh lại sau sự tẩy não của tổ chức đa cấp? Chúng có lẽ là vì rốt cuộc mọi chuyện đã kết thúc, y có thể thoát ra rồi? Bản thâm Mộc Lâm Thâm cũng không rõ, nhưng y chắc chắn về cảm xúc của mình, một sự lâng lâng thoải mái trong lòng. Có vẻ đây là thay đổi không tệ. " Í, Lâm Tử sao không nói gì thế, chẳng giống phong cách bình thường của cậu chút nào hết." Liên Cường rốt cuộc cũng nhận ra sự khác thường của Mộc Lâm Thâm:

Ngốc Đản đang xem tài liệu vụ án, thuận miệng nói:" Đừng trêu cậu ta, nói không chừng cậu ta phun ra mấy phát rắm, thối chết anh luôn đấy."

Công phu mồm mép của Mộc Lâm Thâm thế nào thì Ngốc Đản đã lĩnh giáo nhiều lắm rồi, bây giờ hắn không dám tùy tiện chọc vào thằng nhãi này nữa. Liên Cường cười ha hả, trước kia hắn rất khó chịu với Mộc Lâm Thâm, giờ ấn tượng thay đổi nhiều lắm rồi:" 3326, anh nói thế là không đúng rồi, trong vụ án lớn công lao của Lâm Tử rất cao, sao lại mặt nặng mày nhẹ với cậu ta như thế? Nào cười một cái."

" Anh cứ cười thử mà xem." Ngốc Đản vẫn xem tài liệu:

Liên Cường thấy thái độ này của Ngốc Đản là không chấp nhận được, lại thêm vào Mộc Lâm Thâm im lìm nãy giờ làm hắn ngờ vực, muốn làm người hòa giải:" Lâm Tử, phải chăng giữa hai người xảy ra chuyện gì không vui à?"

" Không phải đâu, quan hệ của chúng tôi còn rất tốt nữa cơ, anh ấy không muốn nói chuyện với tôi là bởi vì mở mồm ra nói sẽ càng làm lộ ra thiếu xót về trí tuệ của anh ấy, nên anh ấy tránh giao lưu với tôi." Mộc Lâm Thâm mỉm cười, nói rất trịnh trọng từ tốn:" Tôi biết thế nên cũng không nói với anh ấy, để tránh tốt thương tâm linh yếu ớt đó."

Ngốc Đản bực mình đập tài liệu xuống:" Anh đã hiểu vì sao mà tôi không dám lên tiếng chưa?"

Liên Cường cười phá lên, Mộc Lâm Thâm trí tuệ giảo hoạt, Ngốc Đản khô khan thô tục, hai người này không biết làm sao phối hợp với nhau được. Ngốc Đản xem thời gian, thấy vẫn còn phải đợi thêm một lúc nữa, quay đầu lại nhìn Mộc Lâm Thâm, môi mấp mấy mấy lần, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng mà cố nhịn không nói ra. Mộc Lâm Thâm thì tất nhiên, vẫn cái vẻ im lặng thâm sâu khó lường đó. Liên cường tò mò:" Tôi nói này, hai người làm sao thế, có chướng ngại giao lưu à?"

" Không ổn, thái độ của thằng nhãi đó có ẩn ý đấy." Ngốc Đản nhìn Mộc Lâm Thâm, nụ cười đó xấu xa, giống như nhìn tên ngốc đang làm chuyện ngốc nghếch mà không tự biết vậy, với kinh nghiệm của hắn mà phán đoán, thằng nhãi này im lặng để đợi tới đúng lúc cười vào mặt người ta mà thôi:

" Là sao?" Liên Cường không hiểu:

" Anh không hiểu đâu, người bình thường không đối phó nổi với thằng nhãi này, chuyện y thích làm nhất là đợi người khác làm trò ngốc, sau đó khiến người ta bất ngờ trố mắt. Giống như lúc ở sân bay, y từ đầu không muốn đi, nhưng cố tình làm chúng ta thất vọng, sau đó ở lại làm chúng ta vui mừng, biến chúng ta thành bọn ngốc, cậu ta hưởng thụ thú vui đó."

" Thật sao?"

" Có gì mà không thật, anh cứ nghĩ lại tất cả chuyện cậu ta làm đi, cái nào cũng thế hết."

Liên Cường mấy lần được Mộc Lâm Thâm tiếp tế, nên bất tri bất giác cái nhìn về y cũng sai lệch, giờ nghĩ lại, vỗ đùi:" Anh nói không sai, giống cái vụ Lâm Tử với cô thư ký Giả kia, đám khốn kiếp ở Trường An gọi điện mắng chửi tôi, nói làm bọn họ nghe chuyện giường chiếu của bà cô già với thằng nhãi mặt trắng, tới giờ ai nấy vẫn còn buồn nôn."

Ngốc Đản còn chưa biết chuyện này, sau khi nghe kể lại thì cười đau bụng:" Lâm Tử, cậu làm thế nào vậy?"

" Tôi thừa biết tâm tư u ám của các anh mà, cho nên hôm đó lúc ăn tối xong, tôi cố tình đi ngang qua chỗ một bác gái, khen trang sức của bà ấy đẹp, vờ hỏi mua cho bạn gái, sau đó thả thiết bị ghi âm vào túi áo bà ta." Mộc Lâm Thâm nói tớ đó giọng không vui:" Anh Cường, các anh có chút tôn trọng được không, chưa nói đó là đó là chuyện riêng tư, các anh nên tôn trọng phụ nữ chứ, không thể cô ấy là nghi phạm, mà chuyện giường chiếu của người ta cũng không bỏ qua, chẳng lẽ không biết thứ đó thì các ah không chấp pháp được à?"

" Kỳ thực là do chúng tôi quá ngưỡng mộ cậu thôi, khâm phục cực kỳ, chỉ có nửa ngày mà chinh phục được một mỹ nữ rồi, không biết có thể chỉ cho đám anh em chúng tôi vài chiêu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận