Nội Tuyến

Chương 380: Nơi cặn bã tụ hội. (4)

Nhạc Tử trợn tròn mắt nhìn thằng bạn với ánh mắt hoài nghi, kỳ thực hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để giúp đỡ Mộc thiếu gia đang trong cảnh khốn cùng, cứ nghĩ y tới đây là nhờ mình tiếp tế cơ nhưng không ngờ y lại ngông nghênh như vậy, trở về không những trả tiền mà còn mời hắn đến một nơi sang trọng như khách sạn Quốc Tân ăn hải sản, hắn vắt óc suy đoán: “ Ồ, tao hiểu rồi, mày phát tài rồi."

" Đương nhiên rồi, con mắt nào của mày thấy tao giống mạng nghèo hèn không?" Mộc Lâm Thâm cười khẩy:

" Cái đệch, không phải mày bán tinh bán huyết hiến lỗ đít đấy chứ? Sao ngầu thế?" Nhạc Tử bị sự tự tin và ung dung của Mộc Lâm Thâm làm kích thích, đây là thứ anh em khốn kiếp, Tiểu Mộc gặp nạn, hắn không ngại chi viện, nhưng mà thấy thằng này vênh váo trở về, làm hắn thất vọng:

Không có cảm giác thành tựu nào chứ sao nữa, nhìn người ta sống ra sống, rõ ràng là vả vào cái mặt của hắn rồi. Mộc Lâm Thâm không để ý tới ánh mắt ai oán của thằng bạn, không phải không muốn kéo nó một tay, mà là chẳng lẽ lại nói tao đứng đầu đường kéo khách, còn tổ chức đám gái điếm già và tiểu lưu manh lập tổ đội đi tống tiền? Y không nói, Nhạc Tử càng ngứa ngáy, không chịu được truy hỏi:" Mày nói mau, rốt cuộc bây giờ làm cái gì? Hôm trước tao và mấy người anh em đi chơi còn nhớ tới mày, bọn chúng còn nói, chắc chắn là mày lưu lạc đầu đường xó chợ rồi, nói không chừng giơ biển bán thân, cầu xin phú bà bao nuôi."

Mộc Lâm Thâm chẳng giận, y chửi người ta cũng chẳng dễ nghe hơn đâu:" Đừng quan tâm tới tao, tình hình phía ngày thế nào?"

" Có thế nào được Quản Quản thì làm công vụ viên, khác đếch gì dưỡng lão sớm đâu, mẹ, còn Như Hoa thì ..." Nhạc Tử nói tới đó hít hơi như đau răng:

" Thì sao?" Mộc Lâm Thâm tò mò kém chút chua chua, tuần trăng mật của họ không biết thế nào:

"‘Sướng chết đi được chứ sao, thị trường chứng khoán tăng điên cuồng, ngay cả mấy thằng ngốc cũng kiếm bộn tiền, Như Hoa tất nhiên là ăn đậm, bây giờ còn dẫn theo một đám đại gia đầu tư nữa. Tao mà cầm ba chục, năm chục vạn thì ngại chẳng dám tìm đến người ta… Mẹ kiếp, mày biết hắn giờ trâu bò cỡ nào không, hai anh em mình còn cầm của người ta một trăm vạn đầu tư đấy, có hôm nhắc đến chuyện này, mẹ kiếp, hắn quên béng luôn, vừa nhắc thì mày đoán hắn nói gì… Mấy đồng bạc lẻ ấy mà, thôi bỏ đi, coi như là giúp đỡ mấy người nghèo khổ vậy… Mẹ nó, mày biết tao mất mặt cỡ nào không hả." Nhạc Tử ăn được của người ta trăm vạn mà còn khó coi hơn chết:

" Ê đừng nói với tao là mày sĩ lên trả tiền hắn nhé." Mộc Lâm Thâm nói xong tự phủ định luôn:" Tao lo thừa rồi, mày có trả đếch."

" Đương nhiên rồi, tao ngu gì mà trả, thằng sĩ diện là nó chứ không phải tao, nó dám coi thường tiền thì tao dám không trả." Nhạc Tử cười lệch cả miệng:

Cả hai đều vui, Mộc Lâm Thâm cười luôn mồm, lâu lắm rồi mới gặp Nhạc Tử, vừa cảm động lại thấy thân thiết. Không ngờ đúng là thứ anh em chó má mà, Nhạc Tử thấy y cười vui như thế thì vội vàng cảnh báo:" 100 vạn đó tao tiêu sạch rồi, không có phần của mày đâu."

Sự vô liêm sỉ của thằng này khiến Mộc Lâm Thâm nghẹn họng, nhiều lúc muốn kéo hắn đi thắp hương dập đầu kết nghĩa, nhưng đa phần chỉ muốn đào cái hố đẩy hắn xuống lấp đất cho nhanh gọn. Còn Nhạc Tử thì vẫn cứ ngây ngô cười. Đây có lẽ là điểm duy nhất mà Mộc Lâm Thâm thích ở hắn, hắn này chưa bao giờ che giấu sự tham lam, ngu dốt, háo sắc và cả sự vô liêm sỉ của mình. Kiểu người như này mà làm anh em với Đại Hồ Lô, Nhị Hồ Lô cũng chẳng sao cả, nhìn kiểu gì cũng thấy "đáng yêu". Tưởng tượng cảnh ba tên này gặp nhau Mộc Lâm Thâm đủ thấy buồn cười, ba người họ chắc chắn là hợp nhau lắm đây. " Ăn đi, mau ăn đi ... Ê Mộc Tử, tao bảo này, mày và cha mày." Nhạc Tử cẩn thận hỏi:

Mộc Lâm Thâm bực mình đặt đũa chát xuống bàn, Nhạc Tử vội vàng nói:" Được, được, hôm nay anh em ta đoàn viên, chỉ nói chuyện gió trăng, không nói chuyện nhà."

Đang ăn dở bữa, Nhạc Tử lại thấy áy náy trong lòng, tự nhiên cảm thấy Mộc thiếu gia có chút đáng thương. Hắn lén lút lấy từ trong túi ra ba vạn tệ mà Mộc thiếu gia vừa trả, tuy rất tiếc tiền nhưng vẫn khó khăn lắm mới đẩy số tiền đó về phía trước. Mộc Lâm Thâm nhìn hắn, mỉm cười hỏi: " Mày thấy tao đáng thương lắm hả?"

" Không phải không phải, đừng hiểu lầm ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận