Nội Tuyến

Chương 526: Không từ mà biệt. (1)

Cuộc gặp với Mộc Lâm Thâm được sắp xếp một tuần sau đó, quy cách bảo mật sánh ngang với cảnh sát nằm vùng cấp bậc cao nhất, cục công an thành phố Thượng Hải điều đến một chiếc xe thông tin liên lạc được ngụy trang, bên trong đầy đủ thiết bị thu phá sóng hiện đại. Sáng sớm xe đã tới ở của Mộc Lâm Thâm, lực lượng thường phục trải ra, đảm bảo không có bất kỳ nhân vật khả nghi nào, bảy giờ bắt đầu đón người lên xe, sau đó đi dọc theo tốc độ của xe buýt. Trong lúc di chuyển, trung tâm chỉ huy giao thông của cục thành phố nhận được mệnh lệnh, thực hiện kiểm soát một số ngã tư, chỉ để kéo dài thời gian gặp mặt. Mộc Lâm Thâm dùng mười phút xem qua vụ án, Tống Lệ Quyên được xác nhận là bị lừa vào nghề trong tình huống không biết gì, Phan Song Long cắn chặt răng không khai, Mã quả phụ, Tang Mao, Lão Qua, đồng loạt biến mất, manh mối là đã đi về phía Tây Bắc. Đám người mà Mộc Lâm Thâm thu thập ở trường dạy nấu ăn cũng trong nháy mắt tan rã, đủ loại dấu hiệu khiến y cau mày. Y coi như qua được khảo nghiệm của đám tội phạm, tiến thêm một bước, nhưng chỉ tiến được một bước này thì không còn tiến triển gì nữa, làm đặc phái viên thu nợ nặng lãi, thành tích dù tốt đến đâu cũng chỉ có thể làm tay chân. Hơn nữa làm tay chân càng giỏi, càng cách xa manh mối thực sự. Thân Lệnh Thần hỏi, Mộc Lâm Thâm trả lời rất qua loa, sau khi nghe xong, Quan Nghị Thanh cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là bị nhốt trên du thuyền một đêm, rồi sau đó bỗng nhiên trở thành nhân viên đòi nợ đặc biệt. Điều khác biệt là cô thấy hơi kỳ lạ, tại sao Mộc Lâm Thâm lại có thể kể lại chuyện bị nhốt trong thùng một đêm một cách nhẹ nhàng và bình thản như vậy. Thân phận của hai nhân vật mới khiến Thân Lệnh Thần cũng nhíu mày, bọn họ truy ra thêm một manh mối về tiền án gây thương tích và trộm cắp của Nhiếp Kỳ Phong, rõ ràng đây là một tên tội phạm nguy hiểm. Tiền thân của hắn lại còn là vận động viên võ thuật tổng hợp ở một thành phố thuộc Hoài Nam. Với những người như vậy, việc khiến Du Tất Thắng sợ hãi đến mức nhụt chí cũng không có gì lạ. Manh mối có nhiều hơn, nhưng không làm cho câu chuyện tổng thể rõ ràng hơn, mà lại càng loạn hơn, manh mối cũ thì đứt, tình tiết mới thì vụn vặt, làm người ta khó lòng ghép nối lại được. " Xem ra khó rồi, trộm cắp cũng chỉ là một mắt xích trong tổ chức của bọn chúng, nếu mất cái này, chúng hẳn không vội mà lập lại đường dây." Thân Lệnh Thần thở dài, vụ án trộm cắp e là đứt đoạn rồi:

" Tôi cũng nghĩ giống anh, bọn chúng đã là một đám trộm đã hoàn thành tích lũy sơ cấp, bây giờ với số tiền có được trong tay, chúng không dại gì làm lại cái nghề cũ đang bị soi chặt, chúng không làm thì các anh cũng khỏi mong bắt được chứng cứ." Mộc Lâm Thâm lại thấy thú vị khi bước vào lĩnh vực mời:

" Cậu khẳng định chắc chắn tên Nhung Vũ đó chính là Ngũ ca chứ?" Thân Lệnh Thần hỏi:

" Anh thấy có vấn đề gì sao?"

"Đúng vậy, có chút kỳ lạ." Thân Lệnh Thần kể lại, Du Tất Thắng khi nhìn thấy ảnh của Nhung Vũ hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Nhiếp Kỳ Phong lại giật mình sợ hãi. Phan Song Long còn kỳ lạ hơn, khi nhìn ảnh của cả Nhiếp Tử và Nhung Vũ đều tỏ ra không quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận