Nội Tuyến

Chương 409: Tiền đồ khó lường. (1)

Ngoài kia xôn xao thế nào không biết, chứ một ngày này đối với Mộc Lâm Thâm gần như là trôi qua vô tri giác, đợi đến khi tiếng búa đóng đinh vang lên, y mới mơ màng mở mắt ra, sau đó nhìn thấy lờ mờ hai cái đầu người phía trên tầm mắt mình, dần dần nhìn rõ hơn thì đó là hai nam tử xa lạ đang nhìn chằm chằm vào mình. " Mẹ nó, cái thằng này không ngờ lại ngủ một giấc, hình như còn ngủ ngon lắm." Một tên nhìn thấy nước dãi bên mép Mộc Lâm Thâm không tin nổi:

" Không đái ỉa ra quần đã là hảo hán rồi, huynh đệ, cậu đúng là số một đấy, phục!" Người còn lại giơ ngón cái lên:

Mộc Lâm Thâm khó khăn lắm mới đứng thẳng người được, sự đối đãi tàn tệ chẳng khác gì cực hình này khiến toàn thân y đau nhức, nhất thời không thể đứng thẳng dậy nổi, hai người hợp sức dìu được y ra ngoài, đỡ đi được vài bước y mới có thể từ từ cử động được. Hai người để Mộc Lâm Thâm cử động một chút rồi tự động rời đi, lúc này y mới đánh giá nơi mình đã ở cả ngày trời, hóa ra lại là một khoang thuyền, một khoang thuyền chật hẹp, chứ không phải là một tàu container khổng lồ như y tưởng tượng. Y không biết mình đã đi đâu trong cả đêm qua, bây giờ đang ở đâu y cũng không rõ, nhưng có một điều cậu biết chắc chắn. Mình vẫn còn sống. Mộc Lâm Thâm vừa cử động vừa như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi ở trong góc, y nhìn thấy một cái thùng gỗ sồi, loại dùng để đựng rượu. Y từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh thùng, mở nắp ra, thì ra là một cái thùng rỗng đã được lấy hết rượu. Y ghé sát lại gần hít sâu một hơi rồi chép miệng, rượu tốt, tiếc là không còn. Vì sao mình lại bình thản thế nhỉ, chẳng có lấy chút niềm vui vì sống sót sau kiếp nạn, nhưng y chắc chắn là hài lòng vì thoát khỏi cái thùng chật hẹp kia. Không ai biết hết, chẳng bao lâu sau, hai người kia quay trở lại, dẫn Mộc Lâm Thâm ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong tàu du thuyền. Mộc Lâm Thâm hít một hơi thật sâu bầu không khí mang theo vị mặn của biển, đột nhiên cảm ngộ được rằng, khổ nạn chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành sự chán chường, ngay cả việc hít thở cũng là một thứ tự do vô cùng quý giá. Chẳng hỏi lấy một câu, Mộc Lâm Thâm răm rắp đi theo, dọc theo bờ lên một chiếc xe điện có kiểu dáng đặc biệt, sau đó xe chạy trên con đường dành cho khách du lịch, qua những nơi xa lạ với những hòn non bộ như rừng, cây xanh rợp bóng, không lâu sau liền nhìn thấy khung cảnh đèn đuốc nhộn nhịp quen thuộc. Trong một nhà thuyền trên mặt nước ánh đèn lung linh, một nam nhân dáng người cao ráo đang đứng tựa lan can, nhìn về phía y. Tựa hồ có một loại trực giác, đó chính là người mình muốn tìm. Xe từ từ tiến lại gần, chứng minh cho trực giác của Mộc Lâm Thâm, nan nhân đó từ trên thuyền chậm rãi bước xuống, mỉm cười đi về phía y, giống như vị hồng nho bác học đón tiếp người bạn hiền từ phương xa; giống như những người bạn tâm giao gặp gỡ bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận