Nội Tuyến

Chương 410: Tiền đồ khó lường. (2)

Nghe những lời Hứa Phi, mí mắt Quan Nghị Thanh giật liên hồi, Thân Lệnh Thần cũng cảm thấy bất an, tín hiệu biến mất tối qua chính là ở trên biển, hắn thậm chí với trực giác của một cảnh sát, bắt đầu tưởng tượng, bằng cách nào mới có thể dìm hai người còn sống xuống đáy biển mà không lo phát hiện … đáp án là nhiều lắm, rất dễ dàng.

" Sao thế?" Hứa Phi thấy mặt Quan Nghị Thanh tái đi thấy rõ thì hỏi:

Quan Nghị Thanh vội vàng hắng giọng che giấu:" Không sao ạ."

Hứa Phi mắt đảo qua đảo lại hai người này:" Tôi thấy hai người là lạ thế nào ấy."

" Không lạ mới là lạ ấy, vừa mò ra được manh mối, đã bị chuyện trời ơi đất hỡi ở đâu ra phá hoại, làm loạn hết bố trí đến bây giờ không biết phải điều chỉnh ra sao." Thân Lệnh Thần lấy chuyện bắt giữ Phan Song Long đánh động tới Tống Lệ Quyên để lấp liếm:

" Nhưng tìm tới Du Tất Thắng thì giải quyết được à? Chỗ hắn còn có thể có gì?" Hứa Phi nhắc nhở: " Loại người này bình thường thì oai phong, khi thực sự gặp chuyện, ông ta sẽ ra sức đổ trách nhiệm lên đầu Cát Thiên Huy, nếu không thì sẽ đổ cho người khác, các anh điều tra tới điều tra lui cũng chỉ phát hiện ra người đó không phải đã di cư thì cũng là biến mất, hoàn toàn không tìm thấy đâu."

" Chuyện này ông ta hẳn sẽ không che giấu, là công tích của ông ta mà, Lão Qua năm xưa đâu phải nhân vật lợi hại thông thường." Thân Lệnh Thần có tự tin nhất định:

Đúng lúc này nghe thấy tiếng vật dụng tra tấn bị kéo lê trên sàn, ba người đều điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó Du Tất Thắng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Lần này thì kỳ lạ, ông ta đã cạo trọc đầu, không còn bờm sờm như dã nhân nữa, với cái đầu trọc lóc, trông vừa đáng sợ, vừa buồn cười. Ông ta trước đây không cạo đầu, ngay cả cai ngục cũng sợ những trọng phạm như thế này sẽ cướp công cụ kim loại khi cạo đầu.

Vừa ngồi xuống Du Tất Thắng đã tỏ ra bực bội nói với mấy vị khách tới thăm:" Ài, không cho người ta nghỉ ngơi, lại tới nữa rồi."

" Du gia ở bên trong đó thì thứ không thiếu nhất chính là thời gian nghỉ ngơi mới đúng chứ." Thân Lệnh Thần nói:

" Đâu ra, hôm nay bị bọn chúng gọi tới bốn lần, lão tử đây đeo cái thứ cùm kẹp nặng như thế này, đi vài bước thì dễ dàng sao?" Du Tất Thắng phẫn nộ nói, có vẻ như là đang khoe khoang, giống như có người nói nhà mình quá rộng, dọn dẹp rất vất vả. Những lời này khiến vẻ mặt của cai ngục trở nên nghiêm nghị.

" Vậy chúng ta làm nhanh một chút ... Tôi nói này Du gia, anh thật quá đáng, chúng tôi coi anh như bạn bè, anh lại đùa chúng tôi như khỉ." Thân Lệnh Thần vừa lên tiếng đã giống tới nhà hỏi tội:

" Không thể nào, tao tán thưởng mày lắm." Du Tất Thắng nghiêm túc nói:

" Vậy Lão Qua, tức là Hà Thật, bị ai chặt chân?" Thân Lệnh Thần hỏi:

Du Tất Thắng ngẩn người, sau đó cười phá lên, cười hết sức đắc ý.

Mẹ kiếp, bị chơi xỏ rồi! Hứa Phi định đập bàn chửi rủa thì bị Thân Lệnh Thần ngăn lại. Thân Lệnh Thần châm một điếu thuốc, thò tay qua song sắt đưa lên miệng Du Tất Thắng, rồi ngồi xuống, với giọng điệu ngưỡng mộ nói: " Giỏi thật, Du gia, Hà Trường Côn là một cao thủ võ lâm, mấy người cũng không thể áp sát được, vậy mà lại bị anh chém… Anh sẽ không phủ nhận chuyện này chứ?"

" Bọn mày đã hỏi đến chuyện này rồi, vậy thì lão tử không cần phải phủ nhận nữa. Nói ra thì chuyện này có chút không quang minh chính đại, tao thừa lúc hắn say rượu, lúc đó hắn lại không có vũ khí thích hợp trong tay, mấy người bọn tao liền xông vào chém hắn … Đừng hỏi ai là người trực tiếp ra tay, tao cũng không nhớ nữa, hãy đi hỏi thằng em họ làm việc dưới trướng tao, thường thì đều do thằng đó sắp xếp." Du Tất Thắng quả nhiên là không hề giấu diếm chút nào, chuyện chém người đến tàn phế mà lại được nói một cách nhẹ nhàng như vậy:

Câu chuyện liền trở nên đơn giản, do Du Tất Thắng chém Hà Thật, khiến cho một người khác ra tay báo thù, nhưng mà loại ác nhân như ông ta, bất kể là Mã Ngọc Binh hay Mao Thế Bình đều phải tránh xa ba bước, vậy là ai một mình truy sát ông ta?

" Nói thế không phải ông luôn lợi dụng chúng tôi để diệt trừ kẻ đối đầu à?" Hứa Phi làm kẻ ác, dù sao thì hắn cũng chẳng ưa gì Du Tất Thắng, tuy biết ngon ngọt với ông ta sẽ khai thác được nhiều thông tin hơn, nhưng hắn không làm được:

Du Tất Thắng bĩu môi:" Đừng nói chuyện khó nghe như thế, việc của bọn mày chẳng phải là đả kích tội phạm hay sao, miễn là tội phạm thì đả kích đứa nào chẳng thế, dù sao có tốt đẹp gì đâu."

" Vậy thì cứ đúng như mong muốn của Du gia rồi đấy." Thân Lệnh Thần vừa nói vừa cầm máy tính bảng lên, chiếu vài giây cảnh Phan Song Long bị thẩm vấn:

Vừa nhìn thấy cảnh này, Du Tất Thắng lại bắt đầu cười đắc ý, toàn thân run rẩy, kết quả là bị khói thuốc đang ngậm trên miệng làm sặc, ho dữ dội, ho đến mức đó mà vẫn không nỡ nhả điếu thuốc, vừa nheo mắt, vừa hút thuốc, cũng không thể nhịn được cười.

Xem ra chuyện này làm vừa lòng Du gia lắm, Thân Lệnh Thần tranh thủ cơ hội nói:" Du gia, giúp chúng tôi đóng đinh chết hắn đi."

" Phan Tử, một tên trộm nổi danh lắm đấy." Du Tất Thắng chép miệng nói:" Trước đây hắn được mệnh danh là đặc phái viên của tổng bộ trộm cắp đóng tại công ty xe buýt, những tên trộm trên mười mấy tuyến xe buýt đều phải nộp phí bảo kê cho hắn, ai không nộp thì hắn chặt ngón tay người đó."

" Đó đều là chuyện khi còn trẻ rồi, bây giờ hắn phạm vào đại án, chuyên trộm cắp những địa điểm cao cấp ở một dải Thâm Quyến."

" Chà, vậy là gà con thành chim rồi đấy, hắn trộm được bao nhiêu rồi?"

" Đủ để bị kết án mười mấy năm tù." Thân Lệnh Thần nói một cách không rõ ràng:

Vốn dĩ đã nói nặng rồi, không ngờ Du Tất Thắng vẫn không hài lòng, liền nói thẳng: " Cái gì mà mười mấy năm, loại này phải tử hình mới đúng, không tin thì cứ đi điều tra mà xem, những tên trộm do hắn đào tạo phải đến mấy trăm tên, chuyên đi hại thế hệ trẻ của đất nước."

Quan Nghị Thanh cắn môi dưới nhịn cười, tên này tội sâu như biển, vậy mà nhìn người khác phạm tội lại ngứa mắt, không biết nhìn lại bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận