Nội Tuyến

Chương 199: Hành động lớn: Lôi Đình. (2)

" Không phải lo sợ, nguy cơ tức là nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là cơ hội ... Trên thực tế, cứ mỗi lần nguy cơ phát sinh, đều mang tới cơ hội cực lớn. Cho nên lới khuyến cáo chân thành của tôi là, đừng làm người bị hại, hãy làm một nhà đầu tư vững vàng."

Mộc Lâm Thâm vung tay lên, giọng trầm ấm tự tin, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, nhưng cùng lúc đó như có giọng nói khác đang kêu gào, ôi chú cảnh sát sao còn chưa tới. “Hãy tin tưởng lựa chọn đầu tư vào thương vụ Vĩ Hằng, tôi muốn nói với mọi người rằng, tại sao chúng ta có sự tự tin này, bởi vì chúng tôi đầu tư vào bất động sản thương mại, cổ phiếu, và chứng khoán, là những tài sản có thể tăng giá liên tục, những tài sản này có thể chống lại tác động của lạm phát lên sức mua của chúng ta; tại sao chúng tôi có khả năng làm được điều này, đó là vì chúng tôi đã có một quyền kiểm soát thị trường nhất định trong lĩnh vực P2P và tín thác, hoàn toàn có thể hấp thụ những tác động tiêu cực do lạm phát mang lại...”

“ Hãy nghĩ xem, số tiền 69.800 đồng bạn bỏ ra, mỗi khi phát triển thêm ba nhà đầu tư, bạn sẽ nhận được ít nhất 10% tổng số tiền đầu tư hoàn lại, chỉ ba người thôi, trong số các bạn đã có rất nhiều người làm được điều đó, họ không chỉ phát triển ba người, thậm chí có người đã phát triển đến hai mươi, ba mươi, hay năm mươi người... ”

Khi trong phòng tổng giám đốc Lâm đang nói tới hăng say thì những người canh gác ở cửa cầu thang đột nhiên vội vàng chen vào, bọn họ ra sức vẫy tay gọi Hà Ngọc Quý, Hà Ngọc Quý thoáng biến sắc, chen lấn đám đông đi ra, hình như có chuyện rồi. Nhưng chẳng ai để ý, mọi ánh mắt đều nhìn vào Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm có vẻ cũng chẳng biết gì cả, khi điều động bầu không khí dâng cao, y xoay người lại, tay cầm lấy tấm vải đỏ, phật một cái rút ra. Đỏ rừng rực, đỏ tới muốn lóa mắt người ta, tiền, toàn bộ đều là tiền, cả phòng hò reo, tâm tình lập tức bị đẩy lên tới cao trào, chính bản thân Mộc Lâm Thâm cũng như đã bước tới đỉnh cao của sự nghiệp, y cởi cúc áo vest, phanh ra, giang rộng cánh tay, người ngả ra sau ba mươi độ, dốc sức hét lên:" Hôm nay ... Chính là lúc chúng ta chứng kiến thời khắc kỳ tích của tài phú, tôi muốn đem số tiền này, chuẩn bị chia hết cho tất cả những anh chị em không muốn làm mà có ăn ... Trên trời không có bánh rơi xuống, nhưng có nhân dân tệ từ trên trời rơi xuống ..."

Dứt lời nắm lấy một cọc tiền toàn tờ 100 đồng, tháo bỏ niêm phong, ném mạnh ra giữa phòng, tức thì tiền tung ra khắp nơi như thiên nữ tán hoa. Đám nam nữ đã kích động tới mất kiểm soát giơ cao hai tay, vừa cướp tiền vừa hô:" Tổng giám đốc Lâm vạn tuế, tổng giám đốc Lâm vạn tuế!"

“ Vạn tuế! Vạn tuế!”

Hàng trăm người cùng đồng thanh hô lên, căn phòng như muốn vỡ tung vì tiếng hô, tầng trên tầng dưới đều nghe thấy, tiếng hô càng kích thích cơn điên của Mộc Lâm Thâm, y tiếp tục lấy tiền ném, vừa ném vừa hô:" Cầm lấy đi, cầm lấy hết đi, tất cả là tiền của mọi người đây ... Hãy tin vào Vĩ Hằng, tin vào mộng tưởng rồi sẽ thành sự thật, tin vào tổng giám đốc Lâm, vĩnh viễn không bị nghèo."

Thế là Mộc Lâm Thâm làm trung tâm, tiền cứ như thế bung ra như tuyết rơi, đám đông sôi sùng sục, vô số cánh tay vươn ra, bọn họ cướp tiền, bọn họ xô đẩy, bọn họ điên cuồng gào thét, bọn họ hưng phấn hô khẩu hiệu cùng Mộc Lâm Thâm. “ Tin vào tổng giám đốc Lâm, vĩnh viễn không bị nghèo."

“ Vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hiện trường hỗn loạn tới cực điểm, ngay cả đám giám đốc lớn đã chứng kiến những chuyện điên rồ nhất khi tổ chức hoạt động đa cấp cũng bàng hoàng, vì không một thứ gì giống thế này. Khi bó tiền đầu tiên ném ra, bọn họ nghĩ đó là thủ đoạn của tổng giám đốc Lâm, còn vui vẻ vờ vịt nhảy lên tranh tiền với người khác, nhưng đến khi y ném tiền liên hồi, mặt họ càng lúc càng tái, họ mới nhận ra … điên rồi, thằng cha đó điên mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận