Nội Tuyến

Chương 434: Cùng tắc tư biến. (5)

Hai người vừa ăn vừa uống, câu chuyện ngày càng sôi nổi. Nhìn thấy tâm trạng Mộc Lâm Thâm trở nên hưng phấn, cầu tiến, tích cực, Thân Lệnh Thần luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Một nội tuyến, ít nhất cũng nên có chút phản cảm, lười nhác hay tiêu cực thì mới bình thường. Dù đã từng học qua tâm lý học biến thái, nhưng tích cực đến mức này thì có phải quá bất thường không? Lại nói đến những phát hiện hôm nay, khi nghe có nhiều người xuất hiện như vậy, Mộc Lâm Thâm trở nên hưng phấn, nói với Thân Lệnh Thần: “Xem đi, vô tình mà lại có được thu hoạch, vậy thì thử xem thế nào, tôi sẽ trốn vài ngày.”

" Không phải là cậu định lười biếng đấy chứ hả?"

" Sao có khả năng lười biếng chứ, trong lòng tôi đã có một kế hoạch đại khái rồi, anh có muốn nhổ tận gốc đám người này không?"

" Chuyện đó mà còn phải hỏi à, chuyện này cũng tốt cho cậu, để sót tên nào rất có thể sau này cậu sẽ gặp phiền toái đấy." Thân Lệnh Thần lúc này tin tưởng mình và Mộc Lâm Thâm cùng chung mục tiêu, không sợ y vuột khỏi tầm tay:

" Thế thì đơn giản lắm, anh cần phải tạo dựng lại hình tượng của tôi một lần nữa." Mộc Lâm Thâm cười rất gian:

Tư duy nhảy cóc của thằng nhóc này, Thân Lệnh Thần không theo kịp, giục:" Nói rõ hơn đi, khoe khoang cái gì?"

" Để tôi hỏi anh, nhân tố chính duy trì một tập thể là cái gì?"

" Lợi ích chung."

" Nếu muốn phá vỡ mối quan hệ trong tổ chức, vậy biện pháp tốt nhất là gì?"

" Đương nhiên là phá vỡ sự cân bằng lợi ích trong nhóm."

" Đúng, đúng, thế nên anh phải nghe tôi ..."

Mộc Lâm Thâm vừa ăn vừa cùng Thân Lệnh Thần bàn bạc bài binh bố trận. Theo những gì diễn ra trước đây, tầng ngoài luôn chuyển lợi ích vào tầng giữa, và điều này đã kéo dài nhiều năm. Nếu giả thuyết này đúng, thì băng nhóm này đã thành công xây dựng được tòa tháp tài chính của chúng, hơn nữa khả năng kiểm soát rất mạnh mẽ. Dù hiện tại tầng của Phan Song Long và Mã Ngọc Binh gặp chuyện, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến lợi ích cốt lõi của tầng bên trong. Vì vậy, muốn tìm ra sơ hở, cần phải phá vỡ sự cân bằng này. " Được, cậu muốn tạo dựng hình tượng thế nào, nói nghe xem." Thân Lệnh Thần chưa nghe đã thấy đau dạ dày, nhất định là thủ đoạn rất bất chính:

“ Nếu có một nhóm người, đe dọa đến lợi ích hiện tại của chúng, nếu có một nhóm người chiếm chỗ và lấy đi những lợi ích vốn thuộc về chúng. Hoặc thậm chí, nếu có thể cướp đi một phần lợi ích của chúng, sự mất cân bằng này liệu có khiến nhiều người không thể ngồi yên được không? Hàng Châu đã được chúng kinh doanh nhiều năm rồi, không dễ bỏ đâu, thậm chí, tang vật từ vụ trộm hai năm trước cũng không ít lần xuất hiện ở đó, nếu thế lực khác chiếm địa bàn của chúng, chúng có lo không?” Mộc Lâm Thâm càng cười càng gian:

Thân Lệnh Thần hít một hơi thật sâu, ổn định làm cảm xúc, hắn đã hiểu tính toán của Mộc Lâm Thâm:“ Đúng rồi, nếu có ai đó thu mua lại những công việc mà Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình và Lão Qua vất vả gây dựng được, thì ba người này chắc chắn sẽ không thể nuốt trôi cục tức này. Phan Song Long cũng có một nhóm nhỏ, hiện giờ vẫn chưa rõ ở đâu, nếu có thể thu hút được người của Phan Song Long ... thì chắc chắn sẽ chặt đứt nguồn tiền bẩn của một tầng trước đó... Giả sử vào lúc này, nếu lại khiến vấn đề tài chính của Nhung Vũ gặp trục trặc, thì liên minh giữa chúng sẽ dễ dàng bị phá vỡ, thậm chí có thể nhân cơ hội này để moi được thông tin từ miệng Phan Song Long ...”

" Chính ủy Thân, tôi bảo mà, anh làm cảnh sát đúng là phí tài, bộ đồng phục này trói buộc khả năng của anh, nhắc tới chuyện phạm tội một cái, anh còn hơn cả tôi." Mộc Lâm Thâm xòe tay ra:" Được, chúng ta cứ làm như anh nói đi, anh giao đám người đó cho tôi, chuyện này để tôi làm cho."

Con mẹ nó chứ, mắc bẫy thằng nhãi rồi, Thân Lệnh Thần nhìn Mộc Lâm Thâm từ trên xuống dưới, cảnh cáo:" Nhóc con, cậu càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi đấy, chuyện này tôi không thể giúp cậu được."

" Này này chính ủy Thân, đính chính lại, anh tự giúp mình đấy." Mộc Lâm Thâm bĩu môi khinh bỉ:

Thân Lệnh Thần rất nghi ngờ dụng ý của Mộc Lâm Thâm, thằng nhóc này tự dưng tích cực xung phong chắc chắn có tính toán:" Có vẻ tôi hiểu rồi, cậu nếm được mật ngọt, cho nên muốn lấy hạt dẻ trong lửa ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận