Nội Tuyến

Chương 701: Tác hổ vi trành. (4)

Đi được 5 km, hít thở bắt đầu dễ dàng hơn nhiều. Đi được 20 km, hít thở thoải mái hẳn. Khi chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc, những luồng không khí mang hương vị đồng quê ùa vào từ cửa sổ, khiến Mộc Lâm Thâm gần như rên lên vì dễ chịu. Chưa bao giờ y cảm thấy rằng, một hơi thở không khí lại có thể là thứ xa xỉ đến vậy. Vẫn là một nơi xa lạ, mắt vẫn bị bịt kín, khi không thể chống lại số phận, sự phục tùng cũng là một lựa chọn không tồi. Ít nhất, từ cuộc trò chuyện thoải mái của hai người phía trước, y không cảm nhận thấy bất kỳ mối nguy hiểm nào. " Ê, thằng kia, mày tên là gì?" Vương Lập Tùng hỏi:

" Mộc Vạn Bác, trong ví của tôi có chứng mình thư mà." Mộc Lâm Thâm đáp:

" Vấn đề là trong ví của mày không phải chỉ có một cái chứng minh thư." Vương Lập Tùng nổi giận:

" Đại ca, mông tôi cũng chẳng sạch sẽ gì, phải chuẩn bị sẵn vài cái đề phòng vạn nhất chứ."

" Ha ha ha, thằng này tôi càng nhìn càng thấy thú vị, tôi nói này Mộc Vạn Bác, thấy đại ca đây đối xử với cậu ra sao?" Từ Đồng Lôi lên tiếng, không truy cứu lai lịch của y nữa, dù thế nào cũng không phải loại sạch sẽ gì, nói chung là tư tưởng hợp cách, thân phận không có vấn đề:

Khẩu khí chiêu hiền đãi sĩ, chắc là chuẩn bị an bài công việc đấy, Mộc Lâm Thâm cẩn thận đáp:" Nói chung là chẳng thể nói xấu anh được, đại ca, anh bảo sao là thế."

Từ Đồng Lôi gật gù:" Ừ, thái độ được đấy, Hòa Thượng, cậu nói xem vứt thằng này đi có phải là hơi đáng tiếc không?"

“ Cũng có chút tiếc nuối, y làm việc khá chăm chỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy thằng này này có vẻ không đáng tin lắm, liệu có phải cố tình diễn cho chúng ta xem không?” Vương Lập Tùng nói một câu công bằng, song hắn chưa quên chuyện cũ:

“Tuyệt đối không phải đâu, anh nghĩ tôi lại không có chút khả năng quan sát nào sao? Tôi phải chăm chỉ làm việc, thể hiện tốt một chút, vạn nhất anh cả coi trọng, biết đâu tôi còn có thể sống vài ngày sung sướng… Thật ra, Lôi ca, tôi đã làm việc trong đường dây đa cấp vài năm, cuối cùng chẳng được gì cả, chỉ tổ hại người. Tôi thấy việc buôn bán của anh vẫn tốt hơn nhiều.” Mộc Lâm Thâm nịnh, biểu hiện lòng tham lam một chút cũng chẳng có hại gì, vì lòng tham mới là điều bình thường. " Ha ha ha." Từ Đồng Lôi cười to:" Chỉ cần cậu có khả năng thì không thiếu cơ hội."

Cuộc thử nghiệm bị gián đoạn, tốc độ xe tăng lên, dường như đang vội đi làm việc gì đó. Nhưng dù có làm gì đi nữa, Mộc Lâm Thâm cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn, nếu bọn chúng muốn lấy mạng y, thì nơi lúc nãy là thích hợp nhất rồi. Càng đi càng đến những chỗ có người, tiếng xe cộ qua lại đã có thể nghe thấy rõ, như vậy chắc chắn tính mạng không còn đáng lo nữa. Phù ... Tay nắm chặt vũ khí buông ra, con mẹ nó chứ, dọa mình sợ són ra quần, cái số mình cũng thật khốn nạn, từ lúc về nước bị bắt cóc không biết bao lần mà kể, lần sau nguy hiểm hơn lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận