Nội Tuyến

Chương 591: Tâm tư khó nói. (6)

Tháng ba, mùa cỏ cây xanh tươi chim chóc bay lượn, sắc hoa rực rỡ, hương hoa lan tỏa trong làn gió xuân dịu dàng. Trước lễ Thanh Minh, tại nghĩa trang Ngọa Long ở ngoại ô phía đông của Hàng Châu, giữa những dãy núi xanh mướt, khói hương nghi ngút bay, thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng khóc của nam nữ đến cúng bái. Tiếng khóc lớn nhất phát ra từ một ngôi mộ ở lưng chừng núi, nơi Đại Hồ Lô lại đang tâm sự, hắn ôm lấy thân bia, vừa khóc vừa kể lể trong nước mắt nước mũi lem nhem. " Ôi, Lão Nhị ơi, sao thằng chó chết nhà mày đi sớm thế, để lại tao sống một mình chán lắm, uống rượu không có ai say cùng, chơi gái cũng chẳng có ai ngủ cùng. Tuần trước có hai em gái từ Nga đến, tao vừa nhìn thấy là đã nhớ đến mày rồi... Tao đã thay mày lo hết rồi... Ôi, Lão Nhị à, anh đến thăm mày đây, đốt cho mày hai hình nộm gái Tây đấy, cái thứ đồ giả này, không biết mày có nhận được không ... Bây giờ các huynh đệ sống tốt cả, mày cứ mở mắt ra mà xem, hơn nhiều so với hồi đó... Tao hối hận quá, lúc chúng ta lục lọi trong đống rác tìm cái ăn, tao còn giành gì với mày ... Chỉ vì cái cổ gà chết tiệt, ăn xong còn bị tiêu chảy nữa chứ..."

Có hơn mười người đến, ban đầu ai cũng buồn bã đứng vòng quanh, nhưng nghe một lúc thì cảm thấy đau bi rồi, có người vốn sắp khóc, nhưng chợt bật cười thành tiếng. Ai vừa cười một cái là Đại Hồ Lô liền chùi nước mũi, trợn mắt lên: "Cút!"

Tên đó vội vàng chạy mất, thế là giống như năm ngoái, chẳng bao lâu chỉ còn lại Đại Hồ Lô ôm lấy bia mộ mà gào khóc, làm người đi viếng mộ gần đó đều vội vội vàng vàng làm xong việc rồi đi . Đại Hồ Lô căn bản chẳng quan tâm tới người khác, vừa khóc hắn vừa rót rượu, nửa rưới lên mộ, nửa tự uống, cơ bản là cứ như vậy thôi, hắn uống một trận, khóc một trận, rồi dựa vào bia mộ bất tỉnh nhân sự. Mộc Lâm Thâm cũng có mặt, nhưng y căn bản là mặc xác Đại Hồ Lô làm gì thì làm, y cứ làm việc mình, cẩn thận gắn bức chân dung mà y vừa chạm khắc vào thân bia, rồi tỉ mỉ tô lại hàng chữ trên bia đá. Khi tất cả những việc này xong xuôi, Đại Hồ Lô đã uống đến mức nói năng không còn rõ ràng nữa. Mộc Lâm Thâm liền gọi đám Lưu Dương tới, mấy người cùng hợp sức, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, dìu Đại Hồ Lô nước mũi nước mắt giàn giụa ra khỏi nghĩa trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận