Nội Tuyến

Chương 175: Nhị phiến khuynh tổ chức. (4)

Mỗi ngày mỗi một bất ngờ, mỗi ngày đều có thứ mới mẻ không dự đoán được, không ngày nào giống ngày nào, hoàn toàn khác với cuộc sống buồn chán trước kia. Vừa rồi nhận được điện thoại của Ngốc Đản, xuống dưới lầu mới phát hiện ra, Ngốc Đản làm lái xe chở Dương Mộng Lộ tới. Vừa đi ra ngoài đại sảnh, hai mắt Mộc Lâm Thâm sáng lên, lại bị vẻ đẹp của Dương Mộng Lộ làm chấn động. Hôm nay Bạch Khiết mặc một chiếc áo sơ mi hồng nhạt, trên đó điểm xuyết vài bông hoa trắng, bên dưới chiếc áo mỏng manh là chiếc áo ngực màu xanh lam lộ ra, một cặp ngực đầy đặn như muốn nhô ra trước ngực, Quần jean bút chì màu xanh nước biển ôm chặt lấy bờ mông tròn trịa, đôi giày xăng đan lộ ra ngón chân tinh nghịch. Trước kia cô không ăn mặc trang trọng thì cũng là thành thục quyến rũ, lần đầu Mộc Lâm Thâm mới thấy cách ăn mặc trẻ trung này. Nữ nhân chia làm hai loại, một là đã từng đưa lên giường, một là chưa từng đưa lên giường. Đem so ra, khỏi phải nói cũng biết loại sau được người ta thích hơn rồi. Mộc Lâm Thâm làm ra vẻ mặt mừng rỡ giang rộng tay đi tới, miệng gọi:" Ái chà chị Dương, tôi nhớ mọi người quá."

Nói xong thì cũng hoàn thành động tác ôm rồi, mà cái ôm này rất có kỹ thuật, đầu khẽ gác lên vai cô, mũi nghiêng sang ngửi mùi thơm ở cổ, thân thể kề sát, ngực cảm thụ sự mềm mại vô cùng, tiếp xúc toàn diện từ trên xuống dưới. Dương Mộng Lộ không hề có chút đề phòng nào cả, vì động tác này với cô là hết sức bình thường, nào ngờ được Mộc Lâm Thâm lại giở trò xấu, khi phát hiện ra thì muộn rồi, thậm chí chẳng biết có phải cố ý không, chân trái của y còn đặt giữa hai chân cô, phần đùi cọ nhẹ vào vị trí mẫn cảm, cô vừa theo bản năng kẹp chân lại liền hơi đỏ mặt, muốn vùng ra thì y ôm quá chặt. " Khụ khụ ..." Ngốc Đản cố ý ho mấy tiếng, đã thế lại còn đứng ở bên cạnh hai người họ. Mộc Lâm Thâm hết sức bực mình trừng mắt với Ngốc Đản, buông Dương Mộng Lộ ra:" Chị Dương, chị dẫn anh ta theo làm cái gì? Cái dạng hung dữ này làm người ta không có chút cảm giác an toàn nào."

" Chà, sao tôi thấy ở cùng với cậu càng không có cảm giác an toàn nhỉ?" Dương Mộng Lộ tựa như trách móc lại tựa cưng chiều, đưa tay ra bẹo má Tiểu Mộc:

Mộc Lâm Thâm không bỏ lỡ cơ hội, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, cúi đầu khẽ hôn một cái. Ngốc Đản không thể nhìn tiếp được nữa, sắc mặt rất khó coi hỏi Dương Mộng Lộ có cần hắn làm gì không? Ý tứ là cô chỉ cần lên tiếng thôi, tôi cho thằng nhãi này đo đất không cần ba giây đâu. Dương Mộng Lộ chỉ tủm tỉm cười chỉ huy hắn đi chuyển đồ, cốp sau mở ra, Ngốc Đản mỗi tay xách một cái thùng lớn đi lên đầu, cô thuận tay mở một thùng rút ra cuốn sách đưa cho Mộc Lâm Thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận