Nội Tuyến

Chương 474: Quỷ án tái hiện. (5)

Người thứ hai đi ra, cũng là hai tay xách hai túi, trông rất vất vả. Xe của Lam Ny lái tới gần, cô rất khó chịu nói một câu:" Anh chậm mất một phút rồi, làm gì thế hả?"

" Đồ tốt nhiều quá, đi mau lên, còn những hai túi nữa." Tỏa Tử thúc giục:

" Đồ nghiệp dư." Lam Ny chở túi đồ, chỉnh áo mưa trùm kín không để lộ ra chút nào, mắng một câu rồi chuồn mất:

Thanh Đầu đi lên, không nhịn được cười, hai người kia không biết là mồ hôi hay nước mưa ướt đẫm, đầu hơi cúi xuống, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nhòe. Mỗi người lại xách hai túi đồ, hắn nói: "Mẹ nó, không lấy được nữa."

Túi quá lớn làm chiếc xe điện hơi lảo đảo, Thanh Đầu nhanh chóng phóng đi. Hai tên kia vẫn còn cầm theo hai cái túi, một tên che ô đi tới góc tòa nhà, Tỏa Tử hỏi:" Ngũ ca, làm sao bây giờ?"

Trong tai nghe truyền ra mệnh lệnh dứt khoát của Mộc Lâm Thâm:" Vứt đi, tản ra mà vứt, vừa đi vừa vứt."

Hai tên trộm kia tiếc lắm, toàn đồ giá trị, làm sao mà nỡ vứt chứ, chúng vừa do dự, Mộc Lâm Thâm trong tai nghe ngắm:" Các anh đã chậm mất một phút, báo động chắc chắn đã được kích hoạt, ném rồi đi nhanh, đồ ngu, không bị tóm cả lũ bây giờ."

Hai tên trộm cắn răng, ném vào bụi hoa, thùng rác, đi một vòng lớn tới góc tòa nhà khác, lúc đó mới che ô, chia nhau mà đi. " Con mẹ nó chứ, có làm sao đâu." Rời khỏi cổng tiểu khu, không hề thấy có dấu hiệu náo động nào, lối ra tiểu khu vẫn đang bận rộn xe đi làm, Tỏa Tử có chút tiếc nuối quay đầu lại nhìn, hối hận vì mình ném đi cả một túi đồ cổ. Hai mươi phút sau, tại trạm xe số 18 đường Bân Giang, một chiếc SUV bình thường đỗ bên vệ đường. Một bên đường là công trường đang thi công, ven đường bùn đất lầy lội hết mức, mưa to như thế chẳng ai muốn đi qua con đường này, cơ bản xe tới gần nhìn vào muốn rẽ qua lối khác rồi. Khi đến gần đây, điện thoại của Mộc Lâm Thâm vang lên, y nghe máy, nghe thấy giọng của Nhiếp Kỳ Phong: "Mở cốp sau xe, bỏ vào... Bọn họ đâu?"

"Đến ngay thôi." Mộc Lâm Thâm dừng xe, bỏ hai túi đồ được che dưới áo mưa vào cốp sau, vừa đặt xong, hai tên kia cũng phóng xe điện tới, nhanh như chớp. Trong điện thoại, Nhiếp Kỳ Phong cười hỏi: "Cảm giác thế nào, Ngũ ca?"

" Rất kích thích." Mộc Lâm Thâm lau nước mưa dính trên mặt, lúc nãy hai người kia chậm hẳn một phút, còn nhùng nhằng không đi khiến y muốn đánh người:

Bịch, bịch, mấy túi đồ được chất đầy vào xe. Mộc Lâm Thâm lấy đồ từ cốp sau xe, vừa nghe điện thoại vừa sắp xếp mấy tấm thẻ rồi đưa cho Lam Ny và Thanh Đầu, nói: " Cách đây bốn cây số, ở ngã tư đường Tân Giang, khách sạn Hoa Viên Thượng Hải, mỗi người một phòng, hai tiếng sau gặp lại. Biết cách xử lý chiếc xe chứ?"

" Nơi này nhiều dân lao động như thế, họ sẽ xử lý thôi." Lam Ny nói:

" Chọn chỗ đông người mà đi, đừng ngẩng đầu lên ... Đi đi." Mộc Lâm Thâm ra lệnh:

An bài thỏa đáng, chiếc xe kia đã khởi động lên đường, từ đầu tới cuối cửa không mở, người không gọi điện. Mộc Lâm Thâm cũng không tới nhìn, chỉ liên hệ qua điện thoại:" Nhiếp ca, còn an bài gì không?"

" Cậu đã an bài thỏa đáng tất cả rồi, tôi thì có an bài gì được nữa, đã nói rồi mà, cậu chính là thiên tài ... Lát nữa gặp."

" Ok, lát gặp."

Mộc Lâm Thâm là người đi cuối cùng, tới lúc này y đã không còn chút sốt ruột lo lắng nào nữa, chỉ thấy lạ, rõ ràng là mình làm việc xấu, sao cảm giác thành tựu lớn thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận