Nội Tuyến

Chương 145: Cách phá cục tàn nhẫn. (1)

" Anh biết vấn đề ở đâu không?"

Ngốc Đản vẫn lắc đầu không nói, lòng cười thầm, hắn bắt thóp thằng nhóc này rồi đó là thích khoe khoang, giả vờ không quan tâm, y sẽ nói bô bô ra thôi. " Đó chính là vấn đề đấy, vì anh chính là vấn đề."

Ngốc Đản ngớ ra, quanh có thế nào mà lại do mình:" Làm sao vấn đề ở tôi được?"

" Vậy tôi hỏi anh, một người có tiền án gây thương tích, lại còn dám đánh cả bảo an của bệnh viện tâm thần để bỏ trốn, vậy phải như thế nào?" Mộc Lâm Thâm chỉ đũa về phía Ngốc Đản hỏi:

" Chính là như tôi." Ngốc Đản nghiêm túc nói, chuyện này không đùa được đâu, nhưng hắn đủ lòng tin vào năng lực đóng giả của mình, sẽ không có sơ hở gì:

" Hôm ở sân bay tôi cảnh báo anh rồi, đừng làm nằm vùng nữa, gặp phải người có nhãn quang sẽ phát hiện, anh tưởng tôi nói vui thôi sao. Tôi hỏi anh, Đại Đầu thường xuyên uống tới say, không nhận ra cả mẹ hắn, anh đã bao giờ uống say chưa?"

" Sao tôi dám." Ngốc Đản gạt đi, uống say nói linh tinh thì sao? Hắn sao có thể mắc loại sai lầm sơ đẳng đó:

" Tôi lại hỏi anh, Đại Chủy thấy nữ nhân là chảy nước dãi, ngày đêm tơ tưởng tới Dương mỹ nhân, mở mồm ra toàn mông với vú, anh có thế không?”

Ngốc Đản im lặng, hắn không phải loại người đó. " Khi ăn cơm, bất kể là ăn ở nhà hàng sang trọng, hay là ăn cơm đầu đường, anh đều nhét hết vào miệng, căn bản không hề phân biệt ngon dở, đúng chứ?"

Ngốc Đản gật đầu, đó là điều chắc chắn rồi, ai để ý mấy chuyện ăn uống làm gì. " Anh có đi chơi gái bao giờ chưa? Anh đã chơi thuốc phiện chưa? Anh đã đánh ai dở sống dở chết chưa?" Mộc Lâm Thâm liên tục đặt câu hỏi, hỏi tới Ngốc Đản không đáp nổi, dù giả danh gì thì hắn cũng là cảnh sát, làm việc phải có giới hạn. Mộc Lâm Thâm đoán chừng nói tới đây hắn đã thấm rồi:" Đấy chính là vấn đề, anh chẳng có cái tật xấu gì, gương mẫu hơn cả cảnh sát, ai mà tin anh là người cùng đường được? Hơn nữa tôi với anh vốn tính cách đối lập, vậy mà kè kè đi với nhau, nên giờ e là tôi cũng bị anh liên lụy khiến người ta nghi ngờ luôn rồi."

Đây là vấn đề nghiêm trọng, kỳ thực nghe Mộc Lâm Thâm nói một nửa là Ngốc Đản đã nhận ra rồi, không có sơ hở gì chính là sơ hở lớn nhất của hắn. " Lúc đầu anh làm rất tốt đấy, tôi không hề nhận ra, lúc đó thậm chí tôi coi anh là thành phần nguy hiểm cần tránh xa, nhưng sau khi Lão Lư gọi người tới ga tàu hỏa, anh bắt đầu có vấn đề." Mộc Lâm Thâm nhắc:

Ngốc Đản đặt mạnh đũa xuống, hắn biết vấn đề ở đâu rồi, sai lầm của hắn bắt đầu từ lúc thấy thế lực sau lưng của Lão Lư, nhìn thấy tám tên thuộc hạ đưa Tiểu Mộc đi, hắn không phản ứng gì. Nếu như trước đó hắn toàn tâm toàn ý đóng vai một tên tội phạm tìm cách trốn trại, thì sau này vụ án càng lúc càng nghiêm trọng hắn chỉ lo bị lộ tẩy mà quên mất vai trò của mình. Hiểu vấn đề ở đâu rồi, thì bây giờ phải khắc phục. Tình hình bây giờ là đối phương đã lấy hết tiền mặt, thẻ ngân hàng của họ, rõ ràng không cần làm thế, ý đồ rõ là muốn thăm dò, để xem khi dồn vào đường cùng rồi thì mình hành động thế nào ... Bây giờ chỉ cần có hành động hợp tình hợp lý, là đánh tan nghi ngờ của bọn chúng ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận