Nội Tuyến

Chương 412: Tiền đồ khó lường. (4)

Cùng lúc ấy Mộc Lâm Thâm đang bước vào một nơi xa lạ. Dưới ánh đèn, mặt hồ lung linh gợn sóng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, bên trên treo những chiếc đèn lồng bát giác mang đậm nét cổ kính. Hoa cỏ trồng xung quanh tỏa hương thơm thoang thoảng. Khi Mộc Lâm Thâm vừa ngồi vào bàn, nắp đậy các món ăn được mở ra, thức ăn không nóng cũng không lạnh, thật vừa miệng. Người ngồi đối diện khoảng chừng ba mươi tuổi, hoặc có thể nhiều tuổi hơn, nhưng nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng nên không hề thấy dấu vết của một chút tang thương năm tháng nào. Hắn mặc một bộ Đường phục cài khuy đối, trông như thế gia công tử bước ra từ một bức tranh, toát lên vẻ đẹp cổ kính. " Làm quen một chút, tôi tên là Nhung Vũ, Nhung Vũ trong cuộc đời nhung vũ." Nhung Vũ nói với một nụ cười, để lộ ra một vòng răng trắng tinh:

" Tôi thì tựa hồ không phải giới thiệu đâu nhỉ?" Mộc Lâm Thâm nói:

Nhung Vũ gật đầu, Mộc Lâm Thâm xòe hai bàn tay ra chỉ vào bàn thức ăn thịnh soạn:" Ở đây có phòng rửa tay không?"

" À, xin lỗi, phòng ở bên này, mời tự nhiên." Nhung Vũ đưa tay chỉ một nơi sáng đèn:

Mộc Lâm thâm đứng dậy tự mình rời đi. Đây là một khung cảnh thanh lịch, giống như một khu nghỉ dưỡng kiểu biệt thự trên núi. Điều khiến y thoải mái một chút là không có ai theo dõi, chỉ có một nhân viên phục vụ trẻ tuổi chỉ đường cho y. Một lát sau, sau khi rửa mặt và súc miệng, Mộc Lâm Thâm quay trở lại bàn tiệc, Nhung Vũ người vừa mới quen đang mỉm cười chờ y, y ngồi xuống, không khách sáo, buộc khăn ăn, bắt đầu ăn uống. Phong thái không phải là thứ ngày một ngày hai mà có được, đói cả ngày mà khi ăn vẫn giữ được dáng vẻ như vậy, khiến Nhung Vũ mỉm cười. Hắn rót một ly rượu, ra hiệu mời ăn. Mộc Lâm Thâm ăn một cách tao nhã, không hề vội vàng. Nhung Vũ nhấp một ngụm rượu như đang quan sát y, cười hỏi: "Anh có vẻ không lo lắng chút nào? Tôi nghe nói anh thậm chí còn ngủ quên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận