Nội Tuyến

Chương 411: Tiền đồ khó lường. (3)

" Nhưng mà chúng tôi không đủ chứng cứ, Du gia có thể giúp một tay không? Mấy kẻ này rốt cuộc có quan hệ với nhau thế nào, để chúng tôi bắt hết vào làm kê lưng cho Du gia." Thân Lệnh Thần lấy lòng:

" Nhóm này được gọi là Tứ Tiểu Long đó, nhiều người biết lắm. Bao gồm Phan Tử, Hà Trường Côn, Mã quả phụ, Tang Mao. Tứ Tiểu Long năm xưa ở Hải Cương, bọn chúng mười mấy tuổi đã kết nghĩa huynh đệ, thân thiết đến mức mặc chung một chiếc quần, chia nhau nữ nhân. Chỉ xử lý một đứa thì không ăn thua, phải tóm gọn hết bọn chúng mới được." Du Tất Thắng bắt đầu dạy Thân Lệnh Thần cách đối phó với đám người này, ông ta nói, Hà Trường Côn thì giỏi đánh nhau nhất, Phan Tử thì giỏi trộm cắp nhất, còn Mã quả phụ và Tang Mao thì hơi ngốc nghếch, thân thủ cũng kém hơn, muốn ra tay thì phải bắt đầu từ hai người bọn họ. Khiến người ta buồn bực là vừa vặn bọn họ mới thả Mã quả phụ và Tang Mao. Thân Lệnh Thần nhân cơ hội ông ta đang nổi hứng thì hỏi:" Hai người đó thì dễ bắt thôi, nhưng Lão Qua thì sao? Ông ta bị què rồi, nhiều năm rồi chỉ mở quán bar nát sống qua ngày, không phạm tội nữa."

" Không đúng, không đúng, trong mấy người bọn chúng, tên Qua Tử đó mới là kẻ cầm đầu, mấy kẻ khác toàn là bọn đầu mọc ở mông hết, hắn mới là kẻ chỉ huy, phàm mấy thằng kia làm chuyện xấu thì đều từ cái đầu hắn mà ra." Du Tất Thắng đính chính:

" Có thật vậy không? Ông ta đã tàn phế rồi, người khác còn nghe lời ông ta sao? Chúng tôi đã điều tra rồi, ông ta mở một quán bar KTV nhỏ ở Hàng Châu, thu không đủ chi, trong tay chỉ mấy nữ nhân già hết thời thôi.” Thân Lệnh Thần cố tình nói:

Hắn cứ vặn vẹo hết câu này đến câu khác khiến Du Tất Thắng bực mình, tức giận nói: " Tao nói sao đầu mày cũng lại mọc trên mông thế, tao nói không sai được, Qua Tử chính là thằng cầm đầu, hơn nữa chỉ bốn đứa đó thì đáng lẽ đã bị bắn rồi, chẳng phải đằng sau bọn chúng có người chống lưng sao? Mày cũng không nghĩ xem bản lĩnh của Phan Tử từ đâu mà ra à? Phải có người dạy chứ, ngón nghề đó không thể tự học. Vì người đó cuối cùng tao cũng không dám đụng vào bọn chúng …'"

Ông ta gần như là vô thức thốt ra mấy câu như vậy, Thân Lệnh Thần nhíu mày rồi dựa vào lưng ghế, Hứa Phi và Quan Nghị Thanh không nói gì cả, nhưng trong lòng họ càng thêm bội phục Thân Lệnh Thần. Bụng dạ của tên lưu manh già này, e rằng đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng không nói hết. Con mẹ nó, rơi xuống hố rồi, Du Tất Thắng tự biết lỡ lời, ngẩn ra hồi lâu, đến thuốc cháy hết cũng chẳng nhận ra, Thân Lệnh Thần phải ra hiệu cho cảnh sát trại giam lấy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận