Nội Tuyến

Chương 388: Có gì mà phải thẹn. (2)

Chẳng qua chỉ là tống tiền thôi mà. Chuyện này đối với một người nghiên cứu tâm lý học thì không khó khăn gì cả, vì bọn họ có thể nhìn thấu được nhược điểm của anh, nhìn ra được chuyện anh che giấu và điều làm anh sợ nhất, tất nhiên người ta chẳng ngại gì mà tấn công vào đó. Vì đã trải qua rất nhiều lần rèn luyện thực chiến, Mộc Lâm Thâm giờ đã rất thành thạo, không hề căng thẳng ngồi trong phòng khách VIP của nhà hàng, xuất trình thẻ nhà báo, mặc bộ vest chỉnh tề, hoàn toàn không giống với kiểu ăn mặc lôi thôi của Nhạc Tử. Y vừa bước vào cửa đã khiến người ta choáng ngợp, nhà báo gì mà phong thái hơn ông chủ, vừa nói muốn gặp ông chủ thì đích thân ông chủ ra tiếp đón. Bây giờ vũ khí để Mộc Lâm Thâm đem dùng nhiều lắm, có cả cuộc đối thoại của Nhạc Tử với ông chủ của Vọng Hải Lâu, tất nhiên là được ghi trộm. Từ hôm qua tới nay trong giới bàn tán rất nhiều về cảnh ngộ của Vọng Hải Lâu, cái tấm biển tạm dừng kinh doanh ở nơi đó khiến mí mắt ông chủ giật mãi. Đọc những lời chửi mắng thậm tệ trên mạng, không có lấy nổi một lời trung lập nào, hoàn toàn là chửi rủa một chiều, ông chủ không chỉ giật mí mắt nữa mà là tim đập chân run rồi. Mộc Lâm Thâm không cần phải nhiều lời, video đã thay lời muốn nói, kể ra một câu chuyện hoàn chỉnh, cùng lời đe dọa không cần nói ra, không nghe lời thì đóng cửa nghỉ khỏe. " Ở chỗ chúng tôi dứt khoát không có loại chuyện đó đâu ... Này Hỉ Tử, cậu đi lấy mấy điếu thuốc lá vào đây, Tô Yên ấy." Ông chủ vội vàng lấy lòng, sai bảo nhân viên:

" Thật sự là không có sao? Tòa soạn của chúng tôi muốn thực hiện những bài phóng sự điều tra chuyên sâu về những vụ việc tương tự, an toàn thực phẩm là vấn đề nổi cộm được quần chúng đặc biệt quan tâm hiện nay, chỉ tính riêng những bài đăng tối hôm qua đã có hơn sáu vạn lượt xem rồi." Mộc Lâm Thâm nói với thái độ đạo mạo giả tạo:

" Thực sự là không có mà .. Dù sao anh cũng đã vất vả đi một chuyến, hai tuýt thuốc lá thuốc lá này, anh ..." Ông chủ nhận lấy hai tuýt thuốc lá đặt lên bàn, người ta chưa yêu cầu gì đã chủ động dùng quy tắc ngầm trước:

Mộc Lâm Thâm cười khan vài tiếng, số thuốc lá này giá trị không nhỏ, y vừa cười vừa nói: " Không có thì không cần khách sáo với tôi sao? Làm tôi cứ như đến đây đòi hối lộ vậy… Những nhân viên tòa soạn có biên chế sự nghiệp như tôi đây, phẩm chất đạo đức cao hơn nhiều so với người của các bộ phận liên quan, tuyệt đối sẽ không nhận không đồ của người khác đâu."

" À, đương nhiên, đương nhiên, có điều chỗ chúng tôi thực sự không có loại chuyện đó đâu, anh xem ..."

" Tôi tin, đương nhiên là tôi tin, có điều ở nơi này hình như có xảy ra chuyện khác."

" Thế sao?"

" Đúng thế, bốn ngày trước các anh tuyển một nhân viên rửa bát, sau đó cậu ta chỉ làm được ba ngày, hôm qua liền đi mất ... Hình như tên là Lưu Dương phải không nhỉ?"

" Ợ ..."

Nghe vậy ông chủ sợ đến mức nghẹn họng, người mở nhà hàng ai mà chẳng khôn như quỷ, ông ta lập tức liên hệ chuyện này với vụ của Vọng Hải Lâu, nếu đây là có người cố tình gây sự thì ông ta thật sự đã bị dọa cho khiếp vía. Mộc Lâm Thâm không nói gì nữa, lấy một chiếc điện thoại khác ra, mở một đoạn video ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận