Nội Tuyến

Chương 616: Nhị Bảo nâng cấp. (2)

Hiểu rồi, vì thằng đó tự mình đã trải nghiệm thực tế nên mới có sự đồng cảm với tội phạm đây mà, Tôn Thanh Hoa kéo tay Đảng Ái Dân, háo hức nói: “Vậy thì tôi cũng biết cái này mà, sao anh không hỏi tôi?”

Đảng Ái Dân nhìn hắn một lượt:" Cậu cũng biết à?"

" Ừ, tôi biết chứ!"

" Biết thật chứ?"

“ Chuyện này tôi lừa anh làm gì? Người anh em đây cũng từng giàu có lắm, dù sắp mất hết thì vẫn là phú ông trăm vạn đấy, tiêu cả đời chả hết đâu. Khi có tiền thì làm được gì? Cũng chỉ ăn uống cờ bạc gái gú thôi mà! Chuyện này tôi rành hơn bọn họ nhiều. Cái thằng đấy à, xài tiền của cha nó nên toàn tìm những thứ hạng thấp, còn chúng tôi khi hẹn hò thì toàn người mẫu trẻ, giá khởi điểm mười vạn một đêm, còn ăn uống thì không phải chọn chỗ, mà là chọn đầu bếp, đến tận nhà cơ …” Như Hoa hồi tưởng lại cuộc sống xa hoa ngày trước, chuyện đó hắn trải qua hết rồi, có gì mà không hiểu:

Đảng Ái Dân lần nữa cắt lời:" Tôi biết, tôi biết, nhưng các cậu còn chênh lệch lắm, Tiểu Mộc từng nghiên cứu cả tư pháp và tâm lý học tội phạm ở Mỹ đấy."

" Đừng nghe thằng đó bốc phét, phạm tội mà còn phải học nữa à, làm là biết thôi." Tôn Thanh Hoa ra sức hạ thấp Mộc Lâm Thâm, sự ghen tỵ này của hắn có từ thời đi học, thằng khốn nạn đó sao lúc nào cũng là tiêu điểm chứ:

Lúc này Đảng Ái Dân nhìn thấy mấy chiếc xe đang tiến vào lối vào, hắn vội vàng chạy về phía những chiếc xe đó. Như Hoa đuổi theo, tiếp tục giải thích: “Thật mà, hỏi y không bằng hỏi tôi đâu, đừng tưởng tôi không hiểu chuyện lừa gạt nhé.”

" Không phải chứ, cái này mà cậu cũng hiểu à?"

" Đương nhiên tôi hiểu, tôi thường bị người ta lừa suốt mà."

" À, người bị hại."

" Đúng, tôi biết, bọn chúng đều coi tôi là thằng ngốc, tôi chẳng bận tâm."

" Vậy cậu cố ý để bọn họ lừa."

“ Không không không, tôi thích nhìn cái bộ dạng ngu ngốc khi bọn chúng nịnh bợ tôi với ấy, haha… Chẳng qua là chút tiền lẻ thôi mà, lúc đó huynh đệ đây trong túi có mấy nghìn vạn, đâu để ý đến mấy đồng lẻ ấy chứ.”

" À, tôi hiểu rồi, được, có tâm thái này của cậu thì công tác của chúng tôi dễ làm hơn rất nhiều rồi."

“Đúng thế, ê? Sao anh chạy đi mất rồi, tôi còn chưa nói xong mà… Làm ơn kiếm cho tôi bộ cảnh phục mặc được không? Tôi không muốn làm dân chơi chứng khoán nữa, tôi muốn trở thành cảnh sát nhân dân… mẹ ơi, cảnh sát thật oai, ngay cả nữ cảnh sát cũng oai thế này…”

Như Hoa ngạc nhiên đến mức đứng sững tại chỗ, vì từ trên xe bước xuống một nữ cảnh sát cao gần bằng Đảng Ái Dân, dáng người đứng đó đã toát lên vẻ uy nghiêm, nét mặt rất nghiêm túc, khiến Như Hoa không dám tiến lên. Đó chính là Phàn Tái Lệ, cùng đến với một đội cảnh sát mặc thường phục, xe thì lấm lem bùn đất, trông không còn ra bộ dạng gì nữa. Đảng Ái Dân bắt tay với những người anh em này, rồi nhanh chóng sắp xếp cho họ đi ăn uống nghỉ ngơi. Những đội viên mệt mỏi lần lượt bước lên xe trở về đội, dáng vẻ như vừa gà trống thua trận, đầu cúi gằm xuống. Đảng Ái Dân và Phàn Tái Lệ nhìn cảnh này, tâm trạng của họ cũng giống nhau. Khải hoàn chỉ là thiểu số, còn phần lớn thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ đều giống như thế này, trở về tay trắng. Lần này đội trở về là nhóm từ Chiêu Viễn, họ đã canh gác hơn ba tháng tại quê của Vương Thọ Hòa, nhưng cuối cùng đành bất lực rút toàn bộ về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận