Nội Tuyến

Chương 501: Kẻ sa lưới đầu tiên. (3)

Lại thêm một bức tranh nữa được vẽ ra, lần này là hình ảnh của một tên trọc đầu vô cùng tệ hại, chiếc răng vẩu, miệng nhô ra, mụn mọc đầy trên mũi, u nhọt trên má. Gương mặt hắn xấu đến mức sống động đến nỗi khiến những người có mặt phải nhăn mặt. Một viên cảnh sát không nhịn được, thốt lên: "Thật sự có người nào lại trông kỳ quái như vậy không?"

" Có đấy, có thể sẽ rất sớm gặp được." Mộc Lâm Thâm co tay lại thành hình móng vuốt, chạm vào màn hình. Bốn bức chân dung, mỗi người có hai hoặc ba bức ở các góc độ khác nhau, một bức trước khi trang điểm và một bức sau khi trang điểm, sự khác biệt rõ rệt. Y vươn mình ngáp dài, như thể vừa hoàn thành một công trình lớn, vặn lưng vài cái nói: " Điều tra đi, người gầy gọi là Chủ Bản, quê ở Quảng Đông, tên thô bỉ gọi là Tỏa Tử, hắn xấu như vậy, quê quán không quan trọng, dễ điều tra thôi, cô gái gọi là Lam Ny, quê ở Vân Nam, còn người này là Thanh Đầu, đã từng lăn lộn ở Hàng Châu, công an địa phương chắc chắn có hồ sơ về hắn ... Bốn người này, chắc chắn có tiền án."

Một người làm việc với nhóm chuyên án Thượng Hải, so sánh, chỉnh sửa lại hình ảnh, rồi nhập vào cơ sở dữ liệu. Quách Vĩ thì thầm hỏi: "Vậy làm sao anh chắc chắn là họ đều có án tích?"

Mộc Lâm Thâm có thể nhìn ra thái độ nghi ngờ của hắn, nên y lười giải thích:" Đoán ấy mà, nói không chừng đoán trúng thì sao?"

Trong giọng điệu đó, chắc chắn có ẩn ý, rõ là không muốn nói, Quách Vĩ nghiến răng, tức giận đưa mắt nhìn y, như một lời đe dọa. Mộc Lâm Thâm chỉ tay vào hắn, nói: " Thái độ không đúng đấy nhé, tôi nói ... à tên anh là gì nhỉ?"

" Anh biết mà, tôi tên là ... gì?" Quác Vĩ cố tình nói:

" Ha ha, có vẻ như anh có chút khó chịu với tôi, mà cảm xúc này từ đâu mà đến nhỉ?" Mộc Lâm Thâm liếc mắt nhìn Quan Nghị Thanh, rồi ánh mắt dừng lại trong hai giây:

Quan Nghị Thanh lên tiếng: " Cẩn thận một chút, nếu anh dám nói bậy thì ..."

Mộc Lâm Thâm vỗ tay cười:" A, thế là tôi biết sự khó chịu của anh giành cho tôi tới từ đâu rồi , ha ha."

Có thể cảm nhận được Quách Vĩ đã coi y là mối đe dọa, và nguyên nhân chắc chắn bắt nguồn từ cô đồng nghiệp xinh đẹp. Mộc Lâm Thâm càng nhìn hai người này càng thấy thú vị, với con mắt tinh tường của mình, sao y có thể không nhận ra rằng chàng soái ca này có tình cảm, trong khi mỹ nữ lại không có chút hứng thú nào, thậm chí muốn né tránh. " Thật là đáng tiếc, Quách Vĩ, đáng lẽ anh nên học hỏi tôi một chút về cách tán gái. Nhìn gái giống như nhìn nghi phạm vậy, phải biết đọc được những gì cô ấy thật sự mong muốn thì mới có thể làm vừa lòng được ... Có phải trước đây anh đã hết mực lấy lòng mà chẳng thu được gì, cho nên hiện trong trạng thái bất an, lo có thể mất cô ấy bất kỳ lúc nào không?" Mộc Lâm Thâm chẳng đợi hắn đáp, tự nói một mình:" Bởi thế có bất kỳ chàng trai ưu tú nào xuất hiện bên cạnh cô ấy, anh đều coi là kẻ địch tiềm tàng, thái độ vì thế trở nên không tốt."

Những lời này khiến Quách Vĩ mặt đỏ tía tai, im lặng không dám lên tiếng, Quan Nghị Thanh cũng không dám tiếp lời, viện cớ đứng sang một bên cùng hai cảnh sát khác để xem kết quả tìm kiếm. Thế đấy, người biết quá nhiều, nhìn quá thấu sẽ không có bạn, Quách Vĩ không thèm hỏi chuyện y nữa, Mộc Lâm Thâm nhún vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận