Nội Tuyến

Chương 680: Nguy hiểm khó lường. (5)

Từ đường cao tốc phía Tây xuống đến thị trấn Phong Lâm, thành phố Kim Hồ, những thôn làng và nhà máy nằm rải rác khắp nơi, kết nối nhiều thành phố lại với nhau. Chiếc xe đang hướng đến một nhà máy dệt nhỏ không mấy nổi bật ở Phong Lâm, khi xe bấm còi tiến vào khuôn viên nhà máy, người mở cổng cúi người nói gì đó với người trong xe. Sắc mặt của người ngồi ghế phụ thay đổi hẳn, lớn tiếng mắng: “Đến lúc này rồi còn để người ở lại làm gì? Người đâu rồi?”

Người kia nịnh nọt đáp: “Vừa nghe nói tìm anh, mấy anh em đã nhốt hắn vào phòng kho rồi.”

Lý do là có người tìm đến tận nơi, chỉ đích danh muốn gặp Địa Lôi. Bình thường thì họ có thể qua loa cho xong chuyện, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, khiến hai người vừa trở về không dám lơ là. Người ngồi ghế phụ đi tuần vài vòng trong sân, rồi gọi tài xế: “Đi, xem thử… gọi thêm vài người nữa.”

“Giờ làm sao đây?” Tài xế hỏi, trong sân đang chất hàng lên xe, hai chiếc xe tải lớn đầy ắp chuẩn bị khởi hành:

“Dò xem là ai, nếu có vấn đề gì thì cứ đánh ngất, đi xa một chút tìm chỗ vứt bỏ.” Người ngồi ghế phụ nói, đây là cách xử lý trực tiếp nhanh gọn nhất:

Tài xế gọi thêm vài người, người ngồi ghế phụ đứng sau lưng họ. Nhóm người bước vào xưởng, cánh cửa bật mở, hai người tiến lên, kéo người bị tạm giam từ trong kho ra, trực tiếp đá một cú vào góc tường, kèm theo lời cảnh cáo: “Biết điều chút, mẹ kiếp!”

Tóc dài, áo sơ mi hoa, quần jean rách, thân hình gầy nhom, tai xỏ khuyên. Người đứng đầu cúi xuống, nghiêm túc quan sát y vài lần, nhìn là biết chẳng phải loại đàng hoàng. Mộc Lâm Thâm từ từ ngẩng đầu lên, cũng chăm chú quan sát đối phương, người này tuy trông cao to, mặt dữ dằn, nhưng không giống kẻ cầm đầu, chỉ là hạng tay chân thôi. " Mày tên là gì?"

" Oai Tảng Tử là huynh đệ của tao."

" Oai Tảng Tử là thằng nào?"

" Lý Tĩnh Ba, hắn làm việc cho mày, bị xô chết, bọn mày làm việc bất nghĩa quá đấy, đến tiền tang lễ cũng không cho đồng nào."

" Cái con mẹ mày chứ."

Lúc này, có người ho một tiếng, ngay lập tức thái độ của tên cấp dưới thay đổi, hắn cười nói: “Vậy thì anh tìm nhầm chỗ rồi. Ở đây tiền lương đều trả theo ngày, nếu chưa thanh toán hết, anh cứ bảo chính người đó đến đây.”

Cái thằng chó chết này, bảo người chết đi nhận lương sao? Mộc Lâm Thâm quẹt mũi, nói: “Mày không phải người quyết định, gọi người quyết định ra đây... Chính là người vừa ho lúc nãy. Không giấu gì bọn mày, tao cũng không phải dạng vừa mới vào nghề đâu, bọn mày sắp chết đến nơi rồi biết không? Con mẹ nó chứ, còn lề mề ở đây nữa à?"

Lời nói mang đầy vẻ đe dọa, tên cao to kia thật sự không phải là người có quyền quyết định, bèn quay đầu nhìn ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận