Nội Tuyến

Chương 113: Giả điên thoát hiểm cảnh. (2)

Đại Chủy nhận lệnh sắn ống tay áo lên, Mộc Lâm Thâm đã lùi tới góc ghế sô pha rồi, hai tay vẫn liên tục đẩy người về phía nhưng không còn đường mà lùi nữa, vội vàng hét lên:" Ông chủ Hà, khoan đã, tôi có chuyện quan trọng phải báo ... Trong đội ngũ của chúng ta có người của cảnh sát đấy."

Hả? Trương Cuồng suýt nữa nổi điên, cái thằng nhãi ranh này, mới thế mà không chịu nổi, hắn đã sợ tình huống như thế, không ngờ y mồm mép nói rất hay, đụng chuyện một cái ăn hại như vậy. Đây đúng là chuyện nghiêm trọng, Hà Ngọc Quý giật này mình, quát:" Là ai?"

" Là hắn." Mộc Lâm Thâm chỉ Đại Đầu làm hắn sững sờ:

" Đánh con mẹ mày rắm à, nếu hắn mà là cảnh sát thì tao là hoa khôi cảnh sát rồi." Hà Ngọc Quý cho rằng y chỉ nói lung tung đề trí hoãn, phất tay lên:" Đánh ..."

Còn chưa nói hết thì Mộc Lâm Thâm cướp lời:" Hắn không phải cảnh sát, hắn bắn tin cho cảnh sát, còn đáng hận hơn cả cảnh sát."

" Thằng chó đẻ, trên đời này tao hận nhất là cảnh sát." Đại Đầu mắt đỏ ngầu rống lớn:

" Đúng thế, hắn từng bị cảnh sát bắt, mày đừng hòng đánh lạc hướng thoát thân, hôm nay mày ăn đòn chắc Rồi." Đại Chủy lên tiếng bênh vực đồng bọn:

" Đúng thế, hắn từng bị cảnh sát bắt, ai có thể đảm bảo cảnh sát không uy hiếp hắn ... Đại Đầu, khi cảnh sát thẩm vấn mày, có bảo mày khai ra chuyện của người khác không?" Mộc Lâm Thâm hùng hổ chất vấn:

" Có ..." Đại Đầu buột miệng:

" Đấy thấy chưa, hắn chính là tên nội gián." Mộc Lâm Thâm lập tức nói át đi:

Đại Đầu chưa kịp nói "tôi không khai" đã bị ngắt lời, từ tức giận vừa oan ức, định chửi thì Hà Ngọc Quý lườm sang rồi, làm hắn càng thêm ấp úng, đã thế Mộc Lâm Thâm còn đổ thêm dầu vào lửa:" Ngày hôm đó hắn theo tôi vào nhà xí, nói với tôi, mau chạy đi."

" Mày nói láo, thằng chó chết, tao không nói thế." Đại Đầu rốt cuộc cũng cãi lại được một câu:

" Không chịu nhận à, nếu không như thế làm sao tao chạy được, hai thằng bọn mày to lớn như thế, dí một ngón tay cũng đủ xử lý tao rồi, làm sao tao dám chạy, nếu hôm đó không phải mày xúi tao, tự dưng tao lại chạy à?" Mộc Lâm Thâm mồm năm miệng mười, mặt đỏ gay chỉ mặt Đại Đầu, nói rất nhanh:

" Không phải không phải ... Miệng mày phun ớt gì đó vào mắt tao." Đại Đầu cấp thiết giải thích:

Nhưng cái thằng xưa nay dùng tay thay cho đầu óc, làm sao đấu lại được loại dựa vào cái mồm kiếm ăn như Mộc Lâm Thâm, vừa ú ớ giải thích một câu lại bị y nói át đi:" Bọn mày có hai đứa, tao chỉ phun vào mắt mày, trước đó mày phải quật ngã tao rồi chứ ... Đừng tưởng tao không biết, mày và Đại Chủy đứng nhìn nữ khác đi vào nhà vệ sinh nữ nhé, mày dám nói là không à? Mày rủ rê Đại Chủy chứ gì?""

" Mày nói cái gì, tao ..." Đại Đầu bắt đầu cuống, nhìn nữ khách đúng là có, lúc nào mà hắn với Đại Chủy chẳng nhìn, không thể nói là đứa nào rủ đứa nào, nhưng mà chuyện đó thì liên quan gì:

Thực ra là có liên quan, trong mắt ông chủ Hà, thằng này không nói là có thả người không, ít nhất là chưa làm tròn trách nhiệm trông coi rồi. Nghĩ tới hai thằng này bình thường chỉ ăn uống chơi gái, đến khi cần làm việc không ra gì, ông ta đang cơn giận, vung tay tát luôn một phát:" Vậy mày nói xem, hắn lấy đâu nước ớt phun vào mặt mày, bình thường chúng mày trông coi kiểu gì hả?"

Mộc Lâm Thâm vậy mà lại chủ động khai ra:" Ông chủ Hà, tôi thấy hắn có vấn đề lớn, hôm đó hắn đi mua dương tạp cho tôi, tôi lấy một gói tương ớt giấu trong khăn ăn, vậy mà hắn chỉ lo ăn chẳng phát hiện ra gì cả. Một ngày ông trả cho hắn bao nhiêu tiền, trả tiền cho hắn ăn đấy à?"

Đại Đầu tức lắm rồi, thằng khốn này chứ nó giở trò mà còn nói bản thân mình:" Cứ như là mày chỉ ỉa không ăn vậy."

" Phải rồi, ông chủ Hà, bọn chúng lúc nào cũng nghĩ luận sau lưng ông, nói ông chỉ ăn không ỉa, cho nên mới béo như thế." Mộc Lâm Thâm chụp luôn cứt đái lên đầu ông chủ Hà rồi, kéo luôn Đại Chủy vào vòng chiến:" Câu đó do hắn nói."

Đại Chủy biết ông chủ Hà là kẻ keo kiệt hẹp hòi, hết hồn giải thích:" Ông chủ, tôi nói thằng đó."

" Cái gì mà thằng đó, cái gì mà tôi, ông chủ Hà luôn cường điệu chúng ta là người một nhà, bọn mày không coi lời ông chủ Hà vào đâu chứ gì? Đúng không?" Mộc Lâm Thâm cái miệng không ngừng:

" Không, tao không ..." Đại Chủy vụng miệng, nhất thời không biết nói không hay có:

" Cái gì, mày không coi ông chủ ra cái gì, mày muốn làm ông chủ chứ gì? Hay là mày chỉ muốn lừa tiền thôi, chúng mày hết ăn, ngắm gái, lại nói xấu sau lưng ông chủ Hà, nói đi chúng mày tới đây để làm mấy chuyện đó đấy à? Có phải chúng mày làm thế không? Mày phủ nhận chứ gì?" Mộc Lâm Thâm càng nói càng hăng:

" Tao không ..." Đại Chủy lần nữa ú ớ, không phủ nhận tức là thừa nhận nói xấu ông chủ à, bảo đúng thì đúng là mình chối à:

Ông chủ Hà vung tay lần nữa, lần này tới lượt Đại Chủy ăn tát, mắng chửi chúng:" Con mẹ chúng mày chứ, biết ngay hai thằng ngốc chúng mày không được cái tích sự gì mà."

Đại Chủy khóc không ra nước mắt, muốn cãi không biết phải cãi từ đầu, rõ ràng là thằng khốn đó bỏ trốn, mà người ăn đòn lại là mình. Chẳng những ăn đòn, mà còn là ăn đòn không nhẹ, cả đấm lẫn đá, ông chủ Hà nổi điên thật rồi, cho Đại Đầu và Đại Chủy một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận