Nội Tuyến

Chương 652: Truy đuổi tới cùng. (4)

Nghi phạm đã bị bắt, báo động được gỡ bỏ, cũng không cần lập chốt chặn nữa, Đảng Ái Dân liên hệ với lực lượng cảnh sát địa phương báo qua tình hình để bọn họ rút lực lượng đi, khôi phục trật tự, cả nhóm trực tiếp đến chi đội hình sự thành phố. Ba kẻ bị bắt giữ này bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cả người toàn vết bẩn đủ loại rác rưởi, tóc tai rối bù, thảm hơn cả ăn mày lang thang đường phố nhiều năm, nhìn bằng mắt thường thì thực sự khó mà nhận diện nổi. Chẳng mấy chốc đã tới chi đội hình sự thành phố Lãng Khê, cấp độ bảo mật ở đây ngay lập tức được đưa lên mức cao nhất, toàn bộ chi đội bị phong tỏa, thiết bị liên lạc cá nhân phải giao nộp, từ giờ chỉ cho người vào, không cho người ra nữa. Sau khi các biệt pháp phòng ngừa được thực thi, người mới được đưa ra khỏi xe. Vừa mới xuống xe, khi mũ trùm đầu được tháo ra, Mộc Lâm Thâm và Như Hoa hiện nguyên hình cùng dáng vẻ thảm hại khiến các đồng đội đi cùng cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Trên đường đi, điện thoại reo vẫn cứ liên tục, tình hình thì khỏi cần phải hỏi nhiều làm gì, hai tên này ăn cơm không trả tiền, cướp xe máy giữa phố, rồi còn cầm dao đe dọa ở siêu thị, lấy gạch đập phá tài sản người dân, không còn gì để nói. Sao hai tên này lại hung hãn hơn vẻ bề ngoài nhiều thế? Đúng là không thể trôn mặt bắt hình dong được. Khi áp giải những người bị bắt vẫn bị chùm đầu vào trong chi đội, Như Hoa kệ toàn thân bẩn thỉu bốc mùi khó ngửi, chạy theo nói: “Ngốc ca, anh đã hứa rồi đấy nhé, bắt được kẻ lừa đảo này, anh phải cho tôi mặc bộ đồng phục cảnh sát đó.”

" Ai hứa chứ?" Đảng Ái Dân buồn bực nói:

" Này, này, anh định trợn mắt nói dối đấy à? Tiểu Mộc, mày nói xem anh ấy có nói thế không?" Như Hoa kéo người giúp:

" Có, tôi làm chứng." Mộc Lâm Thâm giơ tay lên:

" Còn chưa biết đúng người không cơ mà."

“ Chắc chắn đúng rồi… Khi chúng tôi nói là cảnh sát ở trong quán ăn, vừa giơ còng số tám ra, hể, thằng này liền lén lút bỏ chạy … nghe bà thím đó chửi bới, gọi thằng này là Lê Trọc … tôi cố ý tới ăn quán đó là để rình bắt hắn, hắn vừa trốn từ xa về, thế nào cũng tới quan quen ăn, đúng không, còn tiện thăm dò tình hình nữa ... tôi đoán trúng phóc, làm sao mà nhầm được chứ.”

Nhìn thấy nghi phạm bị còng tay ra sau lưng, Nhậm Quốc Lương mới chợt nhớ ra, liền hỏi họ: “ Các anh lấy còng tay ở đâu ra thế?”

" À, ừ ... Thì ...." Như Hoa nghẹn lời:

“ Đi ra một bên, rửa mặt đi, nhìn xem các cậu trông thảm hại thế nào kìa! Các cậu không biết xấu hổ à?” Đảng Ái Dân đứng nguyên tại chỗ, rống lên một tiếng, rồi gọi một đồng đội dẫn Mộc Lâm Thâm và Như Hoa đi tìm nước rửa mặt thay quần áo. Hai người vừa đi, hắn liền bật cười sau khi cố nhịn, vừa ôm bụng vừa nói: “Ôi trời, sức chiến đấu thế này, tôi biết phải giải thích thế nào đây?”

Nếu là mục tiêu thì còn đỡ, nhưng hắn thực sự sợ rằng hai tên kia bắt nhầm người. Đưa nghi phạm vào phòng thẩm vấn, các điều tra viên cầm nước lau mặt hắn, sau khi lau xong, diện mạo dường như khác biệt rất nhiều so với dự đoán ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận