Nội Tuyến

Chương 478: Cảnh sát tổng động viên. (2)

Bọn họ trở về phòng thì đúng lúc Lam Ny vừa từ phòng Thanh Đầu bước ra, hai người đó vừa xuất hiện, khiến Mộc Lâm Thâm ngạc nhiên suýt tưởng lại có thêm nhân vật mới, vì Thanh Đầu đã thay đổi trang phục, dán thêm chòm râu, đeo kính râm to, trông giống như một ngôi sao đang phòng tránh paparazzi, hắn đã xách ba lô chuẩn bị rời đi. Lam Ny vẫy tay nói: "Tỏa Tử, đến thẳng phòng anh đi."

" Lam Ny, tôi thì sao?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

“ Anh chờ một chút.” Lam Ny nhìn qua, thấy bộ dạng xấu xí của Tỏa Tử đang cười hề hề với hàm răng nhô ra nhìn chòng chọc vào ngực cô, cô ghét bỏ quay đi, nói: “ Anh cũng theo tôi luôn.”

Quẹt thẻ vào cửa, mở va li xách tay ra, Lam Ny ra lệnh, đi rửa mặt. Hiểu rồi, bọn họ sẽ đổi một gương mặt khác rồi mới đi, hình dạng khác hẳn hiện trường, càng khác với mặt thật, thế này có trời mà tìm, tính toán kỹ lưỡng này làm Mộc Lâm Thâm hít một hơi lạnh, một biểu cảm nhỏ không cẩn thận đã để Lam Ny phát hiện ra, cô hỏi: “Sao vậy?”

" Chậc, tên đó ... quá xấu xí." Mộc Lâm Thâm ứng biến nhanh, nói nhỏ:

Lam Ny rùng mình gật đầu, còn bổ xung thêm một câu:" Đầu đầy gầu, da có vảy, thân thể nặng mùi, hắn là kẻ làm người ta tởm nhất."

" Cô định hóa trang cho hắn như thế nào?"

" Thứ đó làm cho xong rồi đuổi đi thôi, không có hứng."

“ Cạo trọc hắn đi, biến hắn thành mụ phụ nữ trung niên chanh chua.” Mộc Lâm Thâm giở trò xấu rồi, xúi giục Lam Ny:

Lam Ny sững người một chút, rồi cười tươi rói, gật đầu lia lịa: “Ừ, cách hay đấy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ... Đi, cạo trọc hắn đi.”

Một chiếc dao cạo đưa tới, Mộc Lâm Thâm vào phòng về sinh, nói với Tỏa Tử:" Tỏa ca, Lam Ny bảo tôi cạo trọc đầu anh."

" Hả, cái gì?" Tỏa Tử tức giận:

“ Đại ca, mọi thứ cứ nghe theo mệnh lệnh … Anh biết đấy, tài nghệ trang điểm của Lam Ny lợi hại ra không phải là anh không biết, người quan trọng như anh càng phải được bảo vệ trọng điểm đúng không, anh cần phải thay đổi diện mạo hoàn toàn triệt để … Hơn nữa, trên đầu anh cũng không còn nhiều tóc, cạo sạch thì dễ trang điểm hơn mà…” Mộc Lâm Thâm miệng rất khéo, vừa tâng bốc tầm quan trọng của hắn, vừa dụ dỗ:

Tỏa Tử mặc dù mồm thì mắng chửi, nhưng chỉ đành nghe theo mà làm, Mộc Lâm Thâm đóng cửa thì nhắc nhở: “ Tỏa ca, tôi về Hàng Châu mở tiệc mời anh nhé… nhất định sẽ khiến anh lưu luyến quên đường về luôn.”

" Nguy hiểm lắm, không đi." Tỏa Tử từ chối ngay:

Mộc Lâm Thâm có chút thất vọng nhưng không kiên trì nữa, đóng cửa lại ngồi cùng với Lam Ny, tò mò hỏi:" Người khác đi cả rồi à?"

“ Đi chứ, còn ở lại chờ cảnh sát bắt sao … Ừm, Ngũ ca, anh muốn trang điểm gì?” Lam Ny ngắm nhìn gương mặt điển trai lãng tử lại có khí chất nghệ sĩ của Mộc Lâm Thâm, chuyện này làm cô ấy khó xử, dường như mọi kiểu trang điểm, đều không thể nào so với vẻ điển trai tự nhiên của y:

" Tôi ngay cả mặt còn không lộ, vấn đề không lớn ... Ny, tôi có chuyện này ..."

" Đừng hỏi tôi, tôi chỉ phụ trách hóa trang đuổi họ đi thôi." Lam Ny rất cảnh giác, không cần biết Mộc Lâm Thâm định hỏi gì đã gạt phắt đi:

Tỏa Tử cạo trọc đầu đi ra ngoài, vừa ra đã thấy Lam Ny cười đến run cả người, hắn chửi rủa một hồi rồi ngồi xuống, Lam Ny bảo hắn thoa phấn nền, tranh thủ gọi một cuộc điện thoại, khi nhận điện thoại xong, cô đi tới đặt điện thoại bên tai Tỏa Tử, vừa nghe bên kia nói vài câu, Tỏa Tử đã tươi hơn hớn rồi. Mộc Lâm Thâm thoáng nghĩ là hiểu ra, gọi điện cấp tiền đây mà, sau khi cuộc gọi kết thúc, việc trang điểm bắt đầu, phấn nền được thoa lên, kẻ chân mày, đội tóc giả, dán râu, thật sự biến cái thằng thô bỉ thành thành một trai hư có chút phong trần nghệ sĩ ... Méo miệng, rõ ràng là mô phỏng khí chất của y mà, cô nàng này cũng biết đùa quá đấy. Nhìn bản thân trong gương mấy lần mà hoàn toàn không nhận ra bản thân nữa, Tỏa Tử đưa ngón tay cái lên với Lam Ny nói: “Lợi hại, Ny, cảm ơn cô nhiều nhé. Giờ tôi đã bắt đầu nhớ cô rồi đó.”

" Cút đi, bà đây không nhớ anh." Lam Ny xong việc thu dọn đồ:

Tỏa Tử xách chiếc vali nhỏ đã chuẩn bị sẵn, vừa mở ra xem, bên trong toàn là tiền xếp thành từng chồng ngay ngắn, phía trên đặt giấy tờ tùy thân. Hắn "cạch" một tiếng đóng vali lại, xách lên và bước ra cửa, đúng lúc đó, phía sau bất ngờ có tiếng gọi: "Tỏa ca."

Tỏa Tử quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt vô hại của Tiểu Mộc, ánh mắt đó chưa muôn vàn luyến tiếc, còn có cả vẻ sùng bái và chờ đợi kia, khiến Tỏa Tử cảm thấy, vừa rồi thật không nên từ chối người ta như vậy:" Có chuyện gì không?"

"Không có gì cả, tôi sẽ nhớ anh." Mộc Lâm Thâm cười nói, cố gắng dùng tất cả cảm xúc, biểu cảm, ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể của mình để truyền đạt một điều gì đó khác biệt, giống như nhìn thấy mỹ nữ không nỡ chia lìa vậy:

" Ha ha, tôi cũng thế." Tỏa Tử cười, tay đặt lên tay nắm cửa:

Thất bại rồi. Mộc Lâm Thâm ngẩn người một lát, vừa rồi vận dụng hết kiến thức bao năm tung ra ám thị tâm lý mà vẫn không thành công. Lam Ny đang thu dọn đồ đạc vỗ vai Mộc Lâm Thâm, bảo y đi theo, hai người lại đổi phòng. Vốn tưởng rằng sẽ dừng lại ở đây, xem ra phán đoán đã sai lầm, đây chẳng qua chỉ là một điểm dừng chân để thay trang phục, mà bây giờ, có lẽ đám người kia đã tản đi bốn phương tám hướng rồi. Với giao thông thuận tiện của Thượng Hải, không cần vài tiếng là có thể xuất ngoại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận