Nội Tuyến

Chương 613: Sét đánh ngang tai. (3)

Thằng cha này quản rõ lắm việc, tư duy khác nhau, Mộc Lâm Thâm chẳng thèm nói:" Liên quan cho gì đến anh, đây là chuyện riêng của tôi."

Đảng Ái Dân hùng hổ xỉa tay vào mặt y:" Vậy cậu từng nghĩ tới chưa, chuyện này sẽ đả kích cô ấy thế nào? Cậu không lo cô ấy xảy ra chuyện, chỉ biết trốn cho xong chuyện của mình à?"

Vừa bị hắn hỏi thế, Mộc Lâm Thâm sững người, dao sắc không gọt được chuôi, dù y nhìn thấu lòng người khác, chuyện của bản thân thì lại không thấu triệt được, chép miệng nói:" Chắc là không có chuyện gì đâu, cô ấy vốn rất kiên cường, bây giờ mang thù hận với tôi để sống, sau này càng kiên cường hơn."

Đảng Ái Dân vung tay định tát thêm lần nữa, nhưng lần này Mộc Lâm Thâm không tránh làm hắn không tát xuống được, y buồn phiền nói: “Vậy anh bảo tôi phải làm sao? Ban đầu tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn giúp cô ấy nhiều hơn, an ủi cô ấy. Những chuyện rắc rối kia tôi không định nói cho cô ấy biết, tôi định đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại rồi sẽ từ từ kể cho cô ấy nghe. Ai ngờ được rằng…”

" Không quản nổi nửa dưới hả?" Đảng Ái Dân khinh miệt:

Mộc Lâm Thâm hừ một tiếng không thèm giải thích, trường hợp đó ai mà kiềm lòng được, huống hồ không biết bản thân nảy sinh tình cảm lúc nào, không phải chỉ là thỏa mãn thú tính, càng khó. Như Hoa bật cười ha hả, khinh thường nói: “Có gì to tát đâu, nói đi nói lại vẫn chỉ là một chuyện chơi gái thôi mà.”

Hai người cùng giận dữ nhìn Như Hoa, hắn liền im bặt không dám nói gì thêm. Lúc này, cuối cùng cũng có một khoảng không gian để bình tĩnh lại, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ, trong lòng Mộc Lâm Thâm lại càng cảm thấy bất an hơn. y ngồi cúi người, hai tay túm chặt tóc, trông như đang tự hành hạ bản thân, không biết phải làm gì. " Con mẹ nó, cậu chỉ có thế thôi à?"

Đảng Ái Dân khinh thường nói, hắn rút điện thoại ra, liên lạc với Thân Lệnh Thần nhưng không ai nghe máy. Hắn lại gọi cho Lâm Kỳ Chiêu, cũng không ai bắt máy, nhưng một lúc sau lại có tin nhắn trả lời. Hắn xem rồi nói với Mộc Lâm Thâm: “Ồ, cậu đúng là có gan đấy, ngủ với một em gái dữ dằn, giờ bị cô ta cầm dao phay đuổi chém tới tận studio của cậu rồi.”

" Hả?" Mộc Lâm Thâm giật mình, đứng bật dậy định quay về:

Đảng Ái Dân nắm vai y ấn xuống:" Bây giờ cậu mới nghĩ tới quay về à, ngồi yên đó ... Đã có Lão Thân, Quan Nghị Thanh với xử trưởng Lâm rồi, người ngoài nói cô ta có khi còn chịu nghe, nhìn thấy mặt cậu, cậu hi vọng người ta còn có lý trí nữa sao?"

Cũng phải, Mộc Lâm Thâm lần này nghe lời rồi, ngồi yên tại chỗ, nhưng không sao yên lòng được. Ngồi hồi lâu, chẳng có gì để nói, Đảng Ái Dân quay sang bắt chuyện với Tôn Như Hoa:" Giám đốc Tôn định đi đâu thế này?"

" Tôi định tới nào đó thật xa, tìm chút kích thích." Tôn Như Hoa thật thà nói:

" Hay là tới chỗ tôi xem sao, ở đó từ giết người phóng hỏa, buôn vũ khí, buôn ma túy đều có hết, đảm bảo toàn là thứ kích thích mà cậu đều chưa từng thấy."

" Được, dù sao tôi cũng chán sống rồi, đi một lần cho biết."

Mộc Lâm Thâm đá thằng ngốc đó một cái, mắng Đảng Ái Dân:" Này Ngốc Đản, quanh đi quẩn lại, anh vẫn định gài bẫy tôi đấy à?"

“ Hoàn toàn ngược lại, đây là đang chữa bệnh cứu người, tôi đang cứu cậu đấy. Nói về việc lừa gạt, ai có thể lừa giỏi hơn cậu chứ?” Đảng Ái Dân nói những lời này với vẻ chân thành, có lẽ hắn thật sự mong đợi rằng Mộc Lâm Thâm đang rơi vào đường cùng, sẽ đi theo hắn. Như Hoa cũng hứng thú hẳn lên, liền mời Mộc Lâm Thâm: “Mộc, hay là đi xem thử đi?”

"Phì!" Mộc Lâm Thâm trả lời rất dứt khoát:

…… ….
Bạn cần đăng nhập để bình luận