Nội Tuyến

Chương 599: Tình sâu càng sợ. (3)

"Theo như tôi biết, hơn một năm nay, Tiểu Mộc vẫn luôn chăm sóc Dung Anh... thậm chí cả việc hậu sự của Nhung Vũ cũng do cậu ấy lo liệu, tro cốt đã được đưa về quê ở Hoài Nam... Anh cũng thật đáng thương đấy chứ, trong nhà có một tử tù không phải là chuyện gì vẻ vang, người cha già của anh dưới quê Tô Châu cũng không định nhận anh nữa đâu." Thân Lệnh Thần nói chuyện càng chẳng nể nang gì:

Nhiếp Kỳ Phong cười phá lên, cười một cách điên cuồng, khiến người ta không thể đoán được hắn đang cảm thấy bi thương hay là đang giữ một thái độ thờ ơ, chẳng màng gì chuyện ngoài kia nữa. " Dung Anh hiện đang làm việc tại một tiệm bánh, mặc dù tôi vẫn căm ghét các người, nhưng cô gái vô tội này thật đáng khâm phục. Dù từ ăn sung mặc sướng trở thành người mất đi tất cả, cô ấy vẫn cố gắng đứng dậy, hơn nữa còn rất coi trọng tình cảm. Nghe nói cô ấy đã đến thăm anh rất nhiều lần." Thân Lệnh Thần tiếp tục nói:

Nhiếp Kỳ Phong nghe tới đây thì đã hiểu rồi, khinh bỉ:" À, mày muốn bảo vệ thằng chó má đấy à?"

Thân Lệnh Thần bật cười như nghe thấy điều ngu xuẩn:" Không, tôi đang bảo vệ cho Dung Anh, cái thằng chó má mà anh nói lợi hại tới mức nào thì anh thừa biết, các anh bị đánh tan tác rồi, người của cậu ấy còn nguyên, vẫn nghe lời của cậu ấy. Thế nên, tự xem mà làm đi, ngày tháng của anh không còn bao lâu, đừng sinh sự thêm nữa."

"Phì!" Nhiếp Kỳ Phong nhổ thẳng vào người Thân Lệnh Thần, nước bọt văng lên áo hắn. Quản giáo định lên tiếng, nhưng bị Thân Lệnh Thần ngăn lại, sau đó, tất cả nghe được câu trả lời khác của Nhiếp Kỳ Phong: "Cút!"

"Đi ngay đây, tôi chẳng thèm ở đây làm quái gì, nghĩ cho kỹ trước khi quyết định, đừng hủy hoại cuộc sống của cô ấy." Thân Lệnh Thần buông một câu cảnh cáo rồi cùng Lâm Kỳ Chiêu lặng lẽ rút lui:

Quản giáo không chút khách sáo đóng sầm cửa lại, trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Lâm Kỳ Chiêu bắt gặp một sự thay đổi biểu cảm mạnh mẽ trên gương mặt Nhiếp Kỳ Phong. Hắn nắm chặt tay, hung hăng đấm vào tấm ván ép trên mặt sàn bê tông, tiếng "bùng" nặng nề bị âm thanh của cánh cửa sắt át đi. "Loại người như vậy, đến chết cũng kéo người khác xui xẻo cùng, không thể nói lý với hắn được đâu." Viên cảnh sát trại giam cảm thán một câu, rồi dẫn hai người ra ngoài. Cuộc gặp ngắn ngủi kết thúc, hai người không nói lời nào, thẳng tiến ra khỏi nhà giam, khi lên xe, Lâm Kỳ Chiêu mới nói ra những lời đã giữ trong lòng từ nãy tới giờ: "Sư phụ, tôi thấy việc này là thừa thãi. Dung Anh đâu có gì đe dọa đâu, nhóm người này cơ bản đã bị chúng ta tóm gọn cả rồi."

"Sai rồi, chính Dung Anh mới là mối đe dọa lớn nhất, ban đầu, Tiểu Mộc vốn có thiện cảm với Nhung Vũ, việc phản bội hắn cũng là bất đắc dĩ. Vậy chăm sóc Dung Anh suốt thời gian dài có thể nói lên điều gì? Chính bản thân cậu ấy cảm thấy áy náy mà ... Nếu lỡ Dung Anh biết chuyện, cậu dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì sao?" Thân Lệnh Thần hỏi lại:

" Nhưng thằng nhóc đó là loại vô cảm mà." Lâm Kỳ Chiêu tin rằng Mộc Lâm Thâm thừa biết bao người bỏ công sức tìm y, nhưng y lạnh lùng ở bên không xuất hiện, chứng tỏ tên này sống rất lạnh lùng:

" Sai tiếp, cậu ấy là người sống vô cùng tình cảm, thậm chí có thể nói cậu ấy sống tình cảm hơn tuyệt đại đa số người trên đời này, nhưng đó chính là nhược điểm lớn nhất của cậu ấy." Thân Lệnh Thần nhìn ra được Lâm Kỳ Chiêu không tin, nói:" Những người có tính cách phản xã hội lại càng coi trọng chút ít tình cảm gia đình mà họ còn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận