Nội Tuyến

Chương 585: Không phải chuyện đơn giản. (5)

Mộc Lâm Thâm đã nói xong từ lâu mà trong phòng vẫn im lặng, có vẻ là những lời của y đã thành "đàn gảy tai trâu" rồi, Đảng Ái Dân vẫn đang ngơ ngác nhìn y, đợi nói thêm. Phàn Tái Lệ thì năng lực lý giải cao hơn một chút, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài: “Nghe cậu phân tích thì có vẻ hợp lý, nhưng lại hơi mơ hồ.”

" Vừa vặn ngược lại, tôi đang nói cho hai người biết quá trình hình thành tội phạm của một con người. Nhìn ngược lại cũng chính là hiểu về tính cách của hắn, như thế vẫn còn tốt hơn hai người chẳng biết gì, chỉ biết canh gác trước cửa nhà hắn chứ? Hắn đã gây ra những vụ án lớn như vậy, lẽ nào còn ngốc đến mức chạy về nhà vào dịp Tết để cảnh sát bắt quả tang sao?" Mộc Lâm Thâm lắc đầu:

Bọn họ sao không hiểu cách ôm cây đợi thỏ đó hi vọng không cao, nhưng quy trình vẫn phải làm thôi, cảnh sát mà, mọi khả năng dù nhỏ cũng không thể bỏ qua. Mộc Lâm Thâm nói không sai, nhưng điều y yêu cầu lại quá khó, Đảng Ái Dân sốt ruột:" Vụ án đang cấp bách thế này, cậu lại bảo chúng tôi truy ngược vấn đề từ hơn 20 năm trước, còn kịp không?"

" Anh muốn có phương pháp nhanh chóng à, thế thì tôi không có đâu. Một người đã rời quê hương hơn hai mươi năm, lại là tội phạm đang trốn chạy, ai mà biết hắn sẽ đi đâu, dùng danh tính gì, và biến thành bộ dạng ra sao chứ? Nếu các anh thực sự không còn cách nào khác mà vẫn phải tiếp tục điều tra, thì hãy thử cách này xem. Chỉ khi các anh có thể làm rõ những việc đơn giản này, thì mới có cơ hội tìm ra sự thật." Sau ba năm xa cách, y vẫn cái bộ dạng thần côn xấu bụng làm người ta không dám tin, càng không dám không tin ấy:

Phàn Tái Lệ phần không dám tin nhiều hơn, Đảng Ái Dân phần tin nhiều hơn một chút:" Cậu chắc chắn là có tác dụng chứ?"

" Ngốc Đản, thế việc anh làm có thể chắc chắn được bao nhiêu phần? Anh chắc chắn 100% đợi trước cửa nhà hắn là bắt được hắn cho nên mới đi làm à? Phần lớn chẳng phải là nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, nhưng lại làm theo hi vọng cao nhất hay sao? Nếu đã thực sự chắc chắn rồi, thì làm còn có ý nghĩa gì nữa?" Mộc Lâm Thâm hỏi ngược lại:

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, Mộc Lâm Thâm xin lỗi hai người rồi ra ngoài nghe máy, nhưng khi vừa bắt máy, vẻ điềm tĩnh bề ngoài của y không còn nữa, giọng tức giận: "Nhạc Tử lại có chuyện gì vậy? Gì cơ, Như Hoa đang khóc à... Có gì lạ đâu, đó là di chứng của việc chơi chứng khoán, ngủ một lát là tỉnh dậy khóc tiếp, hắn khóc một lúc rồi sẽ ngủ... Gì cơ? Không phải khóc vì tiền thua lỗ, mà khóc vì vợ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận