Nội Tuyến

Chương 655: Nóng lòng về nhà. (3)

Đọc qua báo cáo về thiệt hại hai người kia gây ra, Lâm Kỳ Chiêu cười đến run cả người, rồi nói với vị tổ trưởng khác vùng kia: “Nếu anh mà biết trước đây họ từng làm những gì, anh sẽ thấy bây giờ họ đã tiết chế hơn nhiều rồi.”

" Còn làm gì nữa?" Chu Quần Ý cau mày:

" Ví như tống tiền, thu tiền vay nặng lãi, môi giới mại dâm ... Thậm chí lập kế hoạch đột nhập trộm cắp ..." Lâm Kỳ Chiêu chỉ giới thiệu vắn tắt thôi cũng là làm cho Chu Quần Ý phải líu lưỡi rồi:

“Cách các anh bồi dưỡng nội tuyến chắc chắn có vấn đề, những người như vậy sớm muộn sẽ trở thành mối nguy cho pháp luật… Đừng nghĩ tôi nói khó nghe, ngay trong đội ngũ của chúng ta, những cảnh sát từng làm nằm vùng sau khi trở về đội cũng không thể thích nghi đủ, thường xuyên hành động tùy ý. Tại sao? Vì họ đã quen với sự tự do, lười nhác, không chịu được sự ràng buộc của kỷ luật.” Chu Quần Ý bắt đầu thao thao bất tuyệt:

" À, xem ra anh đã có chủ ý." Lâm Kỳ Chiêu nghe ra hàm ý trong đó:

“Đưa cho họ chút tiền thưởng dành cho nội tuyến… rồi để họ muốn đi đâu thì đi. Dù sao vụ án này cũng phải được phá giải từ tay chúng ta mà.” Chu Quân Ý nói rất dứt khoát, vinh quang của cảnh sát không thể trao cho những kẻ nửa tội phạm đó:

Lâm Kỳ Chiêu không thích thái độ qua cầu rút ván của Chu Quần Ý, có điều hắn không phản đối điều này vì hắn biết tính của Mộc Lâm Thâm, gật đầu và nói: “Tôi đồng ý, anh ta không thuộc về thế giới của chúng ta, anh ta có việc riêng của mình.”

Nói đến đây, khi nhìn lại chiếc xe mà Mộc Lâm Thâm ngồi lúc nãy, không biết đã đi từ lúc nào. Không hiểu sao, trong lòng Lâm Kỳ Chiêu cứ có chút lo lắng mơ hồ, không rõ là vì chuyện vụ án hay vì việc chưa giải quyết xong của Mộc Lâm Thâm …

Vương Thọ Hòa bị áp giải trở lại nhà giam, xe quay về tổng đội. Mộc Lâm Thâm xuống xe tại cổng tổng đội, bước vào nhà khách của đội với vẻ mặt tâm sự trùng trùng, trước đó có vụ tạm thời phân tán tư tưởng, lúc này tâm sự lại nổi lên. " Đứng lại, không được nhúc nhích."

Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên, một người mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt Mộc Lâm Thâm, khiến y giật mình. Nhìn kỹ lại, té ra là người anh em Như Hoa, hắn mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ cảnh sát, trông cái bộ dạng ngông nghênh không giống cảnh sát mà như một tên ác bá chế độ cũ về quê thu thuế. Có vẻ hắn đã đợi từ lâu, chỉ chờ Mộc Lâm Thâm đến để khoe khoang thôi. “À? Tên Ngốc Đản khốn nạn này thật sự làm rồi sao?” Mộc Lâm Thâm nhìn mà hết hồn, nhưng không phải vì Như Hoa mặc cảnh phục, mà là vì Đảng Ái Dân thật sự dám để Như Hoa mặc bộ đồng phục cảnh sát. "Đương nhiên rồi, Ngốc ca rất nghĩa khí, bộ đồ này là may đo riêng cho tao đấy… Tao không về Thượng Hải nữa đâu, mày tự về đi nhé." Như Hoa khệnh khạng bước vào nhà khách, vừa lớn tiếng vừa thân mật gọi "Ngốc ca". Sau đó, từ trong phòng, một người thò đầu ra, rồi cả người lén lút xuất hiện, giơ ngón cái lên với Như Hoa. Nhìn Mộc Lâm Thâm trông có vẻ đầy tâm sự, Đảng Ái Dân đuổi theo và nói: "Ê ê, anh hùng ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận