Nội Tuyến

Chương 673: Thói xấu khó bỏ. (3)

Đúng 8 giờ sáng, Khách sạn Hải Đức Hàng Châu. Ba bốn bóng người vội vã bước ra từ khách sạn quốc tế này, dáng vẻ lén la lén lút. Vừa ra khỏi cửa, họ chỉ trỏ hướng đi, rồi mấy người men theo chân tường chạy ra phía sau khách sạn, vừa chạy vừa cười, cười đến mức không nhịn được. Thỉnh thoảng có người thực sự không chịu nổi nữa, liền dựa vào tường thở hổn hển, trông như vừa làm được một việc gì đó vô cùng hả hê, khiến người ta cảm thấy sảng khoái. " Mau mau, lên xe đi." Thằng khác cao lêu đêu đứng ở góc tường thập thò như ăn trộm, rõ ràng đang đứng canh, vẫy vẫy tay quát:

Bọn người đó chạy vội lên xe, thằng đó cho mỗi tên một cái bợp vào gáy:" Mẹ nó, sướng không hả?"

" Sướng, sướng chết đi được ấy chứ ... Cám ơn Kim Cương ca." Một thằng tai dơi mặt chuột cười toét miệng:

" Đã sướng rồi thì về làm việc tiếp, hôm nay phải hoàn thành hết việc trát tường đấy.” Thằng được gọi Kim Cương giao việc:

" Vâng, tất nhiên rồi ạ."

" Làm tới chết luôn cũng được."

" Kim Cương ca, sao anh không đi cùng bọn em?"

Chiếc xe van chuẩn bị chở người đi, bọn họ mới phát hiện ra Kim Cương không lên xe, cả đám ngạc nhiên. Kim Cương không giải thích, phẩy tay:" Bọn mày về trước đi, làm việc cho tốt đấy."

Sầm một cái đóng cửa lại, Kim Cương đuổi chiếc xe đi, rồi lật đật chạy tới phía góc tường, mừng rỡ gọi:" Mộc gia, Hồ Lô ca, sao anh lại tới đây, còn tới cả nơi này nữa? Em làm việc còn phải lo sao?"

" Mấy thằng đó đến đây làm gì, Đại Hồ Lô, anh lại làm chuyện hồ đồ gì thế hả?" Người đứng đó là Mộc Lâm Thâm, nhưng y chẳng vui vẻ gì, cái đám người này xuất hiện ở khách sạn cao cấp, làm gì có chuyện hay ho được cơ chứ, quay sang chất vấn Đại Hồ Lô đi cùng, vốn tới tìm Kim Cương có chuyện, không ngờ gặp cả đám như thế, làm y có linh cảm không lành:

Đại Hồ Lô gãi đầu:“ Đại ca, việc này lát nữa tôi sẽ kể chi tiết cho anh nghe, mấy người đó là mấy quản đốc phụ trách công việc ở công trường, giám đốc Nhạc bảo phải khích lệ tinh thần làm việc, thế là tôi sai Kim Cương đi làm. Đại ca cũng biết, chuyện công trường nhiều lắm, quán xuyến không hết …”

Mộc Lâm Thâm hiểu ngay:" Giới thiệu tới đây chơi gái à?"

Kim Cương tự xưng là đại tổng quản, cánh tay phải đắc lực của Đại Hồ Lô, thằng này tâm tư linh hoạt nhạy bén, giúp Đại Hồ Lô không ít chuyện phiền toái, cũng là một trong số người theo Mộc Lâm Thâm từ sớm ở thôn Thương Cơ. Lúc này Kim Cương mặt mày hớn hở, Mộc gia hiếm khi tới thế này, hắn thấy phải tranh thủ cơ hội biểu hiện, vỗ ngực nói:" Vâng, báo cáo, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi còn dẫn họ đi chơi gái tây nữa."

" Cái gì?" Lời Kim Cương nói khiến Mộc Lâm Thâm lẫn Đại Hồ Lô phải giật mình, y lại chẳng biết giá của các cô gái nước ngoài này ra sao à, phần thưởng này quả thực quá hào phóng. Mộc Lâm Thâm dở khóc dở cười: “Mất mấy nghìn tệ để khích lệ tinh thần, bây giờ kiếm khá thế sao?”

Đại Hồ Lô mắt tròn mắt dẹt, tóm cổ áo Kim Cương:” Mày điên rồi à, tiền đâu ra mà đi cho chúng nó chơi gái tây, tao còn chưa có phần.”

Kim Cương nghe vậy thì cười rách cả miệng:" Không tốn bao nhiêu tiền đâu, Hồ Lô ca, anh đoán xem việc này làm thế nào?"

Nhìn vẻ mặt hào hứng của Kim Cương, Mộc Lâm Thâm chợt trong lòng máy động, cảm thấy hơi lo lắng. Y ra hiệu cho Đại Hồ Lô kéo Kim Cương tới một góc khuất, lục soát từ trên xuống dưới, rồi rút ra một xấp tiền từ túi quần của hắn. Chưa kịp nói gì, Kim Cương đã vội vàng: “Khoan khoan khoan… Mộc gia, Hồ Lô ca, cái này là giả đấy! Nếu cần tiền thật, tôi sẽ rút ở ngân hàng cho anh!”

" Mẹ nó chứ, cái thằng ngu xuẩn nhà mày, cảnh sát đang tra tiền giả rất gắt, mày lại đút túi cả một cọc thế này trong người, đồ ngu xuẩn." Đại Hồ Lô tức giận, cầm cả cọc tiền đập vào mặt hắn tuy vẫn ngu ngơ, nhưng giờ lãnh đạo cả trăm người rồi, nặng nhẹ vẫn biết:

Mộc Lâm Thâm bóp trán, linh cảm đúng rồi, chuyện còn tệ hơn cả y nghĩ, đám thối nát này có gì không dám làm, nhưng y không ngờ tiền giả ăn sâu như thế, đến tổ chức của mình cũng dính luôn. Kim Cương rối rít giải thích:" Mộc gia, Hồ Lô ca, tiền này tôi không tiêu bừa đâu, các anh cứ yên tâm."

" Tiền này ai đưa?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

“ Oai Tảng Tử đưa cho em, anh thấy đó, toàn người quen cả, em ngại không tiếp thị cho hắn vài cọc thì kỳ lắm.” Kim Cương tỏ vẻ đầy nghĩa khí, hắn việc nhỏ này có đáng là gì đâu:

“ Mẹ cái thằng ngu này, mày đang làm việc cho công ty của Nhạc ca đấy, ai bảo mày xài tiền giả, tự dưng lôi cả công ty vào thì sao … mẹ mày chứ, mày đã bán hàng cho ai rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận