Nội Tuyến

Chương 326: Tiếng lòng mấy ai hiểu. (4)

Lúc này, nghĩa trang không một bóng người, hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng, màn mưa phùn đã gột rửa sạch sẽ cả đất trời, không còn mang theo bất kỳ cặn bã nào, ngay cả ánh mắt của hai người cũng trở nên thuần khiết như vậy. Mộc Lâm Thâm đã nhìn thấy, trong mắt đối phương, không còn là sự đồng cảm nữa, mà là thêm một phần thương hại. " Tôi nên chỉnh sửa lại quan điểm của mình một chút, nhân cách của những người cảnh sát như các anh rất phức tạp, mặc dù anh có ý đồ không tốt, nhưng xét theo một ý nghĩa nghiêm khắc, vẫn là một người tốt, anh lại còn thương hại tôi nữa.” Mộc Lâm Thâm cười nói, nụ cười đó, có chút vị thảm thương:

" Đáng tiếc, tôi không cách nào giúp được cậu." Thân Lệnh Thần xem đồng hồ, đã mấy tiếng trôi qua rồi, vẫn không thấy ai tới đây, do dự một chút rồi nói:" Cậu có thể nghe tôi nói một câu không?"

" Không nghe, tôi phản cảm nhất là người khác can thiệp vào việc của mình." Mộc Lâm Thâm từ chối ý tốt của hắn:

" Lúc nãy cậu nói đúng, tôi là cảnh sát, đứng ở góc độ chính nghĩa, nên đôi khi làm việc, sẽ không suy xét cảm nhận của người khác.” Thân Lệnh Thần từ từ đứng dậy đi tới, hắn ngồi xổm xuống, sờ trán Mộc Lâm Thâm, rồi lại sờ quần áo y, cả trong lẫn ngoài đều đã ướt sũng. Khi nhìn thấy chỗ đất khô ráo dưới người y, Thân Lệnh Thần kinh hãi nói: “Hả? Cậu đến từ khi nào vậy? Chẳng lẽ tối qua chưa mưa cậu đã ở đây rồi sao?”

" Mặc kệ tôi, để tôi yên tĩnh một chút." Mộc Lâm Thâm yếu ớt gạt tay Thân Lệnh Thần ra:

“ Thằng bé ngốc này, nếu mẹ cậu nhìn thấy, liệu có yên tâm không? Lại đây, tôi cõng cậu … Nghe lời, nếu không tôi đánh cậu đấy…” Thân Lệnh Thần vừa nói vừa kéo Tiểu Mộc đứng dậy. Ngồi quá lâu, tay chân đều đã cứng đờ, hơn nữa y còn giãy giụa, yếu ớt gào lên bảo Thân Lệnh Thần đừng quản mình. Thân Lệnh Thần không khách khí nữa, khoác lấy cánh tay y, cõng y lên lưng, từng bước từng bước, cẩn thận đi xuống đá ướt nước trơn trượt. " Tiểu Mộc, đừng trách tôi ... Con mẹ nó chứ tôi không phải là con người, tôi không ngờ tình trạng cậu lại như thế này." Thân Lệnh Thân chỉ muốn tát bản thân, thằng bé này sống đã đau khổ lắm rồi, hắn vì mục đích của mình xát thêm muối vào vết thương của y:

" Tiểu Mộc à, nghe lời tôi đi, trước tiên hãy đến bệnh viện… Sau đó tôi sẽ đưa cậu đi tìm cha cậu, nếu ông ấy không quan tâm, tôi sẽ tát cho ông ấy mấy cái, tát cho ông ta tỉnh ra mới thôi. Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cậu về nhà an toàn… Xin lỗi, hôm nay tôi mới nhận ra tôi thật là khốn nạn, lừa cậu và cha cậu đoạn tuyệt quan hệ, để cậu đi làm nội gián … Vì chuyện này mà tôi còn tự đắc, cho rằng mình đã nhìn thấu điểm yếu tâm lý của cậu …"

" Đó không phải là điểm yếu, đó là điểm sáng của cậu, thật ra cậu coi trọng tình cảm hơn bất cứ thứ gì trên đời này… Tôi biết cậu không thể chấp nhận việc cha cậu và người phụ nữ khác tái hợp gia đình, mà bỏ rơi cậu sang một bên… Hãy nghĩ thoáng ra một chút, thường thì chính những người thân nhất lại là người gây ra tổn thương sâu sắc nhất. Nếu cậu thật sự có mệnh hệ gì, tôi tin rằng, người đau lòng nhất chính là cha cậu …”

Lúc này, Thân Lệnh Thần cảm nhận được Tiểu Mộc phía sau lưng run rẩy từng hồi, như là kích động, như là đau thương, như là những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trào ra. Sau đó là tiếng nức nở, Mộc Lâm Thâm khóc như một đứa bé lạc mẹ: “ Nhưng ông ấy không đến… Ông ấy không đến… Ông ấy đã nhiều năm không đến rồi … Mẹ một mình cô đơn ở đây, ông ấy cũng chưa từng đến thăm một lần … Giống như việc ném con ra nước ngoài, ông ấy cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần… Hu hu hu …”

Tiếng khóc nức nở, nước mắt lăn qua gò má nhỏ vào cổ Thân Lệnh Thân, giọt nước mắt nóng hổi rồi nhanh chóng biến thành lạnh ngắt. Thân Lệnh Thần lắc đầu thở dài, hắn biết trên lưng mình lúc này không phải là chàng trai hai mấy, mà là đứa bé chưa từng thoát ra khỏi nỗi đau mất mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận