Nội Tuyến

Chương 341: Buông đồ đao thành phật. (3)

Dưới sân khấu, một đám mỹ nữ đang chen lấn trong đám đông tuyệt đại đa số là nam khách nghển cao cổ cố nhìn qua mép váy thấp thoáng của cô bé nữ sinh, đám mỹ nữ này rất táo bạo, gần như chắn trước mặt các khách nam, không ngại áp hẳn bộ ngực vào tay người ta mời mọc. Thế là những tấm vé số được ném ra thành từng đống từng đồng, còn tiền thì cũng được ném ra từng nắm từng nắm, khiến cô bé MC nhìn mà phấn khích đến toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, giống như đang tới cao trào vậy. Cách xa cái hiện trường hỗn loạn đó, một chiếc SUV 4Runner từ từ đóng cửa sổ lại. Ở trong xe, lái xe Hắc Cương đã cười gục xuống vô lăng, Tang Mao, Mã Ngọc Binh cười đau cả bụng, Lão Qua thì có chút xấu hổ, cứ đưa tay lên sờ mũi mãi, như có con kiến bò trên đó vậy. Vị ở ghế phụ lái thấy cả đám người tợn như thế chẳng hiểu ra làm sao, hỏi :" Lão Qua, sao anh lại để đám tình nhân già của anh tới đây làm cái việc này? Có cần thế không?"

" Phan Tử, xem ra cậu chưa biết rồi, đúng là cần tới mức đó đấy, cậu cho rằng làm việc này mỗi ngày kiếm được bao nhiêu?" Mã Ngọc Binh hỏi:

" Bao nhiêu?" Phan Tử giọng khinh thường thấy rõ, một con bé nhãi ranh với một đám gái già hết thời, làm chuyện mất mặt:

" Tôi nói mỗi ngày bọn họ bán được ván tấm vé rút thưởng đấy, cậu tin không?" Mã Ngọc Binh nhẹ nhàng bỏ một câu:

“Cái gì, nhiều như vậy à?” Phan Tử sợ hãi nói, hắn tính toán sơ qua, một chai nước giá hơn ba tệ, bán ra một vạn vé thưởng, tức là mười vạn tệ, trừ hao phí đi, một ngày kiếm được hơn mấy vạn. Thật hay đùa vậy? Kiếm ít thì hắn khinh, kiếm nhiều thì đố kỵ: “ Chuyện này thánh quản và khu công viên không can thiệp à?”

" Hoạt động này liên hợp với ban quan lý công viên tổ chức đấy, không thì người ta cho làm à, không chỉ chia một nửa tiền thu được, còn bao luôn tiền công của bảo an nữa." Hắc Cương trả lời thay:" Hiện giờ chị Hồng dẫn theo con tiểu nha đầu với đám chị em già trong hội, một ngay kiếm hai ba vạn, nhiều hơn cả làm trong quán bar của Qua ca."

" Mẹ nó, hung hãn thật đấy." Phan Tử lại lần nữa chửi tục, lần này hắn ý thức được vấn đề rồi:" Chẳng lẽ mấy chuyện này đều là do thằng Mộc thiếu gia gì đó làm ra? Cả cái chuyện đóng giả hòa thượng ở chùa Linh Ẩn nữa."

“ Chứ còn ai vào đây nữa ... Ôi thằng nhãi đó, mỗi lần bày trò gì là cười chết tôi, hai thằng hề trông cửa cho Qua ca, một thì đi làm thầy tu, một thằng đến đây đóng vai cò mồi ... cậu biết thằng làm thầy tu đó kiếm được bao nhiêu tiền một ngày không? Tối đa một ngày bán được hơn hai trăm cây nhang, thu về hơn bốn vạn tệ, giờ bảo hắn trở về cuộc sống cũ, chắc không dễ đâu ... Tôi tới xem thử rồi, đóng đạt lắm, cao tăng hơn cả cao tăng.” Mã Ngọc Bình cười ra nước mắt, liếc nhìn Lão Qua:

Vẻ mặt của Lão Qua thì chẳng vui vẻ được như vậy, người dưới trướng của ông ta toàn là gái già vô dụng với hai thằng ngốc, một con bé bỏ học chưa hiểu sự đời, tóm lại thành phần lôm côm vứt đi vậy mà được Mộc thiếu gia đem đi kiếm tiền cả đống, giờ thì đám đó coi Mộc thiếu gia như trời rồi:

" Hơn bốn vạn à? Làm gì có chùa nào để cho cho chúng dễ dàng kiếm tiền như thế?" Phán Tử lần này không tin:

"Không hẳn vậy đâu. Tôi nghe Đại Hồ Lô nói, ban đầu nén nhang chỉ bán một trăm một tệ, tiền nhang đèn cũng bình thường thôi, một ngày chẳng bán được mấy cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận