Nội Tuyến

Chương 317: Khách thăm nhà nửa đêm. (1)

" Đại Hồ Lô, nếu anh mà dám lừa tôi, hôm nay thế nào tôi cúng phải chém chết anh ... Mấy giờ rồi mà tới quấy rầy tôi hả?"

Trong sân vang lên tiếng quát ầm ầm của Mộc Lâm Thâm, ai nửa đêm bị đánh thức mà không nổi điên cơ chứ, cửa két một tiếng mở ra bởi một lực rất mạnh. Đang hùng hùng hổ hổ thì phát hiện bên ngoài cửa xuất hiện bốn người làm y giật mình nhảy lùi lại, nơi này chẳng có đèn đường, đêm khuya mọi người đều ngủ hết rồi, lác đác đâu đó hắt ra ít ánh sáng đủ xác định phương hướng mà thôi. Đại Hồ Lô nhanh chóng bật đèn pin trên di động, đi vào kéo tay Mộc Lâm Thâm:" Sao tôi dám lừa cậu chứ, đây chẳng phải là Mã gia, Hắc ca à ... Còn vị đại ca này nữa, có quen không?"

Trong ánh sáng không tốt, quả nhiên nhìn thấy cái mặt quả phụ dài ngoằng của Mã Ngọc Binh, hắn cười ha hả:" Mộc thiếu gia, làm phiền rồi."

" Thì ra là Mã gia ... Không sao, không sao, Mã gia có chỉ thị gì cứ nói ... Tôi thay quần áo, hay là ..." Mộc Lâm Thâm có chút luống cuống, không hề giả, người mà không nhận ra kia chính là Mao Thế Bình tức Tang Mao, cả hai tên cộm cán có hiềm nghi rất lớn đột nhiên xuất hiện đúng vào lúc Thân Lệnh Thần tới tìm mình, sao tim không đập loạn xạ cho được

" Vào nhà cậu đi, làm chút việc, nhanh thôi." Mã Nọc Binh phất tay nói:

Việc gì, sao cứ nhất định phải tới chỗ mình chứ, Mộc Lâm Thâm hơi cuống, mặc dù đã có bố trí, nhưng nếu không cần thiết vẫn không nên gặp thì hơn, đừng xem thường đôi mắt đám giang hồ, mặc dù người như Lư Hồng Bác là rất hiếm, cẩn thận vẫn hơn. Y ngăn lại:" Đợi chút, Mã gia Mã gia ... Chuyện này, chỗ tôi nhỏ xíu không tiện tiếp khách, hay là ...."

" Có gì mà không tiện chứ, chúng tôi có định ngủ lại nhà cậu đâu." Mã Ngọc Binh bấy giờ mới nhìn lại cách ăn mặc của Mộc Lâm Thâm:" À, chẳng lẽ trong nhà ..."

" Dạ, vâng, có em gái .... Vừa mới mở đầu thì bị các anh cắt ngang mất." Mộc Lâm Thâm gãi đầu gãi tai làm vẻ xấu hổ:

Cả đám người phá lên hết sức thô bỉ, Hắc Cương huýt sáo một tiếng, vỗ vai y, thái độ nhiệt tình bất thường:" Không sao, chúng tôi không ngại đâu ... Lên nhà đi, xem thứ ngày một chút, không mất quá nhiều thời gian đâu."

" À, vậy được .... Thanh Thanh, em mặc quần áo vào, đại ca của anh tới ..." Mộc Lâm Thâm làm ra vẻ hướng về phía phòng mình hô lên:

Tức thì trên phòng có giọng trong trẻo đáp lại:" Ai thế, nửa đêm còn quấy rấy, đợi tới mai không được à?"

Giọng nửa hờn nửa tức, người khác cười dâm đãng hết sức ám muội, Mộc Lâm Thâm thì bất ngờ, thầm nói trong lòng: Mẹ nó, em gái thanh thuần mà không ngờ thức thời như thế. Dẫn mọi người lên lầu, khi bước vào cửa, Quan Nghị Thanh vẫn còn đang chần chừ. Căn phòng bày ra trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn. Giường chiếu lộn xộn, quần áo vắt ngang đầu giường, một đôi tất còn đang dang dở khi cô cúi xuống mang vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận