Nội Tuyến

Chương 587: Tâm tư khó nói. (2)

Quan Nghị Thanh vẫn nhớ rất rõ cô gái này, sau khi Nhung Vũ tự sát, tất cả những kẻ còn lại trong nhóm đều bị bắt giữ, nhà cửa và tài sản ở Kim Hồ đều bị tịch thu, kể cả Dung Anh cũng không thoát khỏi tai họa này. Qua điều tra xác minh, bất động sản và xe cộ của Dung Anh đều là do Nhung Vũ mua cho em gái thông qua các công ty khác, nên tất cả đều bị tịch thu. Sau vô số lần điều tra, Dung Anh biến mất, không ngờ rằng, cô ta vẫn sống ở Thượng Hải, thậm chí còn ở bên Mộc Lâm Thâm. Dáng vẻ hai người trông rất thân mật, quan hệ hẳn không tầm thường, Quan Nghị Thanh nhìn thấy Mộc Lâm Thâm dúi thứ gì đó vào tay Dung Anh, rồi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta. Bọn họ bịn rịn một lúc khá lâu, y tiễn Dung Anh lên taxi, còn đứng đó vẫy tay chào nhìn theo đến khi xe rời đi. Khi Mộc Lâm Thâm quay đầu, bất ngờ phát hiện ra Quan Nghị Thanh đang đứng đó từ bao giờ, cô gái luôn ăn mặc đơn điệu khô khan ấy, không ngờ sau hơn một năm thay đổi rất nhiều, cách ăn mặc này thực sự khiến mọi nam nhân phải sáng mắt. Mộc Lâm Thâm định vui vẻ đùa một câu, không ngờ phát hiện ra cô cảnh sát đó nhìn mình với ánh mắt dò xét, như thể đang nhìn một nghi phạm, đầy vẻ hoài nghi. Mộc Lâm Thâm hơi khựng người lại một chút, tiếp đó vẫn thản nhiên đi tới, tuy vậy nụ cười có hai gượng:" Sao cô lại tới đây?"

“ Có việc thuận đường đi qua, nên ghé qua thăm anh.” Quan Nghị Thanh nói dối một cách rõ ràng, cô chợt không biết mình nên đối diện với chuyện này bằng cảm xúc gì nữa, trong lòng lúc này có chút tức giận, chút xấu hổ, thậm chí là đau khổ khó diễn tả:

Sáng nay rời nhà hào hứng bao nhiêu, lúc này hụt hẫng bẫy nhiêu, quả là chàng trai luôn khiến người ta bất ngờ, nhưng bất ngờ này lại chẳng phải điều cô muốn thấy. Không biết Mộc Lâm Thâm có nhận ra tâm sự của cô không, ít nhất về ngoài không lộ ra điều gì:" Tôi khỏe lắm, không cần lo đâu."

Quan Nghị Thanh ngập ngừng:" Ừm, thực ra cũng không cần phải né tránh, đám người Nhung Vũ bị bắt cả rồi, không có ai đồng tình với loại người đó ... Anh, anh không thấy rằng mình đang làm một việc rất nguy hiểm à?"

" Cô nói Dung Anh sao?" Mộc Lâm Thâm hiểu ra ngay:

“ Đúng vậy, nếu một ngày cô ấy biết rằng cuộc sống trước đây của mình bị hủy hoại trong tay anh, rằng anh trai cô ấy và những người thân thiết nhất của cô ấy đều ngã xuống vì anh, anh nghĩ cô ấy sẽ đối xử với anh thế nào?” Quan Nghị Thanh nghiêm túc nói, sự nhạy cảm bẩm sinh của một cảnh sát mách bảo cô rằng Mộc Lâm Thâm đang chơi đùa với lửa. Chuyện như thế này càng giấu kín càng tốt, dù sao những kẻ đã bị pháp luật trừng trị cũng không phải ai cũng nhận án tử hình, chắc chắn ngoài kia sẽ có người biết được sự thật. “Ha ha, sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ nói cho cô ấy biết. Con người phải sống ngay thẳng một chút, những gì trong lòng cần buông bỏ thì nên có can đảm để buông bỏ.” Mộc Lâm Thâm dường như có ý ám chỉ điều gì đó:

Quan Nghị Thanh nhíu mày hỏi: “ Anh đang nói về tôi sao?”

" Không, nhưng cũng bao gồm cả cô, cô là một người thẳng thắn yêu ghét rõ ràng, sẽ không tiếp nhận được người không ra trắng chẳng ra đen như tôi đâu ... Thay tôi hỏi thăm Lão Thân, cùng với cả vị soái ca luôn đau khổ chờ cô nhé." Mộc Lâm Thâm nói xong giơ tay lên vẫy, chặn một chiếc taxi lại rồi cười lên xe:

Quan Nghị Thanh đứng lặng người tại chỗ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Cô biết rằng, dưới con mắt của một nhà tâm lý học, cô gái đơn giản như mình hầu như là người trong suốt, nhưng đáng tiếc thay, cho đến lúc này, cô vẫn không thể nào hiểu rõ được con người y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận