Nội Tuyến

Chương 302: Mắt thấy không bằng nghe. (3)

" Tôi cũng muốn sang chỗ Mã gia lắm, cơ mà người ta không nhìn trúng." Đại Hồ Lô xấu hổ nói, hắn tự biết mình là cái loại gì, xăm người trông cho đáng sợ dọa người thôi, đụng vào dân giang hồ thật sự, hắn chẳng là mẹ gì:

" Thủ hạ của Mã gia đều là nhân vật lớn, huynh đệ chúng tôi chưa đủ." Nhị Hồ Lô cũng tự biết mình biết người:

Mộc Lâm Thâm cười nói:" Tôi thấy hai anh cũng là nhân vật lớn đấy chứ."

" Chậc, cậu trêu chúng tôi đấy à, người tàn nhẫn thực sự đều không bao giờ để lộ ra ngoài đâu, hai huynh đệ chúng tôi cạo đầu trọc, xăm kín người thế này là vì chẳng có bản lĩnh gì, ngay cả đồn công an cũng biết là bọn ngốc đứng gác cửa." Đại Hồ Lô tự hạ thấp bản thân:

Nhị Hồ Lô than thở:" Đúng đấy, nói ra thì huynh đệ chúng tôi còn chưa ác bằng bọn tổ dân phố, nào phí thuê phòng, phí quản lý, phí vệ sinh, đủ loại phí nọ phí kia, năm nào cũng tăng, mà lại không dám không nộp, nếu không bác gái mang băng tay đỏ tới chặn cửa."

Ý hắn muốn nói rằng, ở cái xã hội đen này thấy xã hội bình thường mới là thật sự đen tối, không biết logic của hai tên này làm sao lại hợp với Mộc Lâm Thâm, cho nên nói chuyện rất vừa ý. Mộc Lâm Thâm suy nghĩ hai câu nói này, liếc trái nhìn Đại Hồ Lô, liếc phải nhìn Tiểu Hồ Lô, định nói rồi lại thôi, vì hai tên này chỉ nhận được tờ nhân dân tệ, e là không biết Mã quả phụ kiếm tiền thực sự bằng cách nào, không nên vội, hỏi nữa người ta nghi.

" Đi thôi, đừng nhìn nữa, cứ cố gắng cho tốt vào, rồi sẽ có một ngày huynh đệ Hồ Lô các anh cũng sẽ đi tới vị trí của Mã gia bây giờ." Mộc Lâm Thâm vẫy tay gọi hai tên:

Vậy mà Nhị Hồ Lô bắt đầu mơ tưởng thật:" Chà, nếu tôi tới vì trí đó thì sẽ như thế nào nhỉ?"

" Không phải đơn giản sao, về sau ai gặp các anh cũng không dám gọi Đại Hồ Lô, Nhị Hồ Lô nữa."

" Thế thì gọi là gì?" Đại Hồ Lô không hiểu:

" Hồ Lô đại gia, Hồ Lô nhị gia chứ sao." Mộc Lập Thâm cười ha hả đi trước:

Thế là hai huynh đệ Hồ Lô còn chưa thành Hồ Lô đại gia lật đật đi theo, một tên thì xin Mộc Lâm Thâm dạy cho mấy chiêu, một tên thì nói đám gà ở tân thôn tối nay muốn đàm phán với chúng ta. Mộc Lâm Thâm gật đầu đồng ý hết, dẫn hai người đi xuống lầu thì vừa lúc mấy người Mã Ngọc Binh vào quán bar, y do dự một chút, cuối cùng vẫn giả vờ không biết đi trước.

Mã Ngọc Bình và tên thủ hạ mang theo đây một bụng hồ nghi tới đây, được Lão Qua mời lên tầng hai, bảo cô bé kia đi đặt mấy món ăn ở quán bên cạnh. Hắc Cương ngoái đầu nhìn theo bờ mông được quần bó chặt vểnh lên, mặc dù không đẫy đà được như nữ tính thành thục, song càng có phong vị của thiếu nữ thanh xuân, tràn trề sức sống, xinh xinh là, hắn tấm tắc khen:” Tiểu Linh lớn nhanh quá, năm ngoài còn gày tong teo như cá khô, chậc chậc xuống nước chưa Qua ca?”

“ Đừng vớ vẩn, nó chỉ giúp mấy việc lặt vặt ở quán này thôi … Ài, cơ mà bỏ học rồi.”Lão Qua nói kèm tiếng thở dài, ý tứ không nói cũng biết, chỉ là vấn đề sớm muộn, mảnh đất tân thôn này là vết xẹo đau thương của thiên đường Hàng Châu, mảnh đời như cô bé này không ít. Chuyện này dừng ở đó, vừa vào phòng thì Lão Qua khách sáo vô cùng, rượu ngon cất giữ được mang ra, lời nói thì cứ cảm ơn không ngớt, muốn cùng Mã Ngọc Binh và Hắc Cương uống vài chén cho đã.

" Khoan đã Lão Qua, chúng ta tạm thời bỏ rượu sang một bên đã, hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi anh chuyện này." Mã Ngọc Binh ngồi xuống đưa tay ngăn Lão Qua rót rượu:

Lão Qua hỏi:" Có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được chứ?"

" Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi anh về cái thằng, à cái thằng ..." Mã Ngọc Binh nhớ ra là không biết tên Mộc Lâm Thâm:" Thằng gì nhỉ Hắc Cương?"

" Mã ca, em cũng có biết tên nó đâu." Hắc Cương gãi đầu, chuyện ngày hôm đó nhanh quá, mọi người mải cười chẳng nhớ gì:

Lão Qua hiểu ra:" À, cậu nói tới Mộc thiếu gia hả?"

" Đúng, đúng, chính là cái tên thiếu gia mà chuyện gì cũng làm được ấy." Trái với lúc nãy, thần sắc Mã Ngọc Binh rất nghiêm túc:" Lão Qua này, huynh đệ chúng ta vất vả mười mấy năm khó khăn lắm mới ổn định được, đừng lại dây vào chuyện gì nữa đấy."

" Chuyện gì là chuyện gì cơ chứ?" Lão Qua chẳng hiểu gì cả:

" Anh giả vờ hồ đồ đấy à, bằng vào cái quán bar nát mấy tình nhân hết thời của anh một tháng cùng lắm là kiếm được một hai vạn thôi, trả chi phí nuôi quân đã hết sạch, lấy đâu ra tiền mà tặng rượu ngon cho tôi?" Mã Ngọc Binh nói thẳng:

Nơi này thực sự quá đơn sơ, nhiều năm rồi chưa được sửa sang, nhìn qua thì cũng tàm tạm đấy, kỳ thực chỉ là vá víu, ngoài màu mè trong sập xệ, giống mấy nữ nhân hết thời trong quán, đắp trên mặt chục lớp phấn chẳng át đi được dấu vết năm tháng. Dân chơi thực sự liếc một cái là biết, chẳng thèm vào, thế nên kiếm chẳng được bao nhiêu.

Lão Qua ngạc nhiên:" Mã quả phụ, người là do cậu đưa tới chỗ tôi, cậu còn hỏi tôi à?"

" Không phải người của tôi, tôi còn tưởng rằng cái thằng đó chỉ mấy ngày là bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất thôi." Mã Ngọc Binh nói ra đầu đuôi câu chuyện, ý là cũng chẳng phải là hắn trượng nghĩa thu nhận gì đâu, mà là thấy thằng đó lai lịch bất chính, cho nên ném tới chỗ nguy hiểm nhất, ai mà ngờ được, người bị ném xuống hố lại có thể tự trở mình:

" À, ra là thế." Lão Qua cũng chẳng để bụng chuyện hắn ném rác rưởi sang cho mình, còn đắc ý nói:" Thế thì tôi gặp vận rồi, hai đứa các cậu có mắt mà không nhận ra vàng ngọc, có thằng nhóc đó, tôi còn kiếm nhiều hơn cả nuôi mấy con bé tươi non mọng nước."

" Qua ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Hắc Cương tò mò hỏi:

" Ra phía sau xem." Lão Qua không uống nữa, phất tay gọi:

Mã Ngọc Binh và Hắc Cương đứng dậy theo, mở cửa sổ thông gió phía sau ra, nhìn xuống sân sau bừa bộn, đống đồ vứt đi, chai lọ đủ thứ rác rưởi cỏ dại. Hai tên thủ hạ đầu trọc của Lão Qua đang phân phối nhiệm vụ, hai nam phối hợp với một nữ, dạy phải làm thế nào, ngoài sân đỗ một cái xe nát, thương lượng xong, từng tổ ba người lên xe đi.

Đi kiếm tiền đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận